Trong động tối tăm mù mịt, nhưng hắn dường như luôn biết chính xác thời gian đến từng giờ từng phút, đương nhiên cho dù hắn có lừa ta, ta cũng không thể biết được.
Ta muốn đi ra khỏi đây, nhưng chân hắn lại hồi phục rất chậm, qua nhiều ngày như vậy ta có chút sốt ruột.
“ Chủ thượng, chân của ngài còn bao lâu nữa có thể hồi phục?” Ta ngồi dưới chân hắn, vẻ mặt lo lắng.
“ Ngươi đang vội sao?”
Ta cười nhìn hắn “ Ta là lo cho ngài thôi, dù sao ngồi mãi thế này cũng không thoải mái, đau mỏi xương cốt”
“ Thật thú vị, ngươi lột quần áo của ta vào lúc nửa đêm để giữ ấm cho mình, giờ lại lo lắng cho ta ngồi không thoải mái?”
Hắn nhắc đến chuyện này, ta lại nhớ đến bộ ngực săn chắc láng mịn của hắn, khẽ nuốt nước bọt, cảm thấy mình thật háo sắc, mặt đỏ bừng.
Nhưng dường như hắn lại cảm thấy nó khá thú vị, tinh nghịch nhìn ta cười nói: “ Tru Ngọc, sao mặt ngươi đỏ vậy?”
“ Ai đỏ mặt, là do nóng thôi”
“ Nóng?”
Hắn chỉ về phía cánh tay đang bị lộ ra một nửa: “ Vậy tại sao ngươi lại lấy quần áo của ta để đắp còn làm rách nó?”
Ta vội vàng buông chúng ta rồi thu dọn một cách vội vàng.
Khi đang nhướn người qua một bên do đứng không vững, thời điểm hắn nhướn người về phía trước, khoảng cách hai mũi sắp chạm vào nhau. Ta giật mình lùi lại rồi dẫm vào gấu váy, ngã nhào về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-than/3574918/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.