Đúng như Tưởng Húc Văn suy nghĩ. Qua năm mới, Phó Trí thật sự vắng mặt vài ngày, mang theo cậu nhóc kia biến đi đâu mất.
Cố Niệm không biết sự sắp xếp này có gì đặc biệt, chỉ nghe người yêu nói muốn dẫn mình ra đảo chơi. Tuy nhiên da của cậu không phải trắng tự nhiên, đứa nhỏ thật sự rất ghét phơi nắng liền tỏ vẻ không muốn đi.
Nhưng Phó Trí chẳng hề để tâm tới mấy lời kháng nghị này, hắn dứt khoát đóng gói ném người lên máy bay.
Biệt thự trên mặt biển vô vùng đẹp, lại có thêm mấy trò giải trí như lướt sóng, lặn ngắm san hô khiến Cố Niệm không khỏi phấn khích. Mặc dù đi du lịch nhưng Phó Trí vẫn rất bận, hắn cũng không hạn chế tự do của cậu, chỉ dặn nhớ chú ý bản thân một chút rồi để cậu đi chơi.
Trời nhá nhem tối, Phó Trí gọi người kêu Cố Niệm quay về, nhưng cậu đã sớm trở lại biệt thự từ lâu, hiện tại còn đang thỏa thích nghịch nước ở trên sân thượng. Phó Trí đi tới, đèn khu bể bơi được bật lên, ánh sáng nho nhỏ hệt như những vì sao vụn vặt rải rác trên nền trời. Thiếu niên từ trong biển sao ngân hà ấy bơi tới, nằm ngoài lên cạnh hồ nhìn hắn, "Ngài Phó."
Mái tóc ướt nhẹp dính lên trán, từng giọt nước khẽ trĩu xuống lăn dài theo gương mặt thanh tú, đối diện Phó Trí là đôi mắt trong veo đầy tinh nghịch. Dưới ánh trăng bàng bạc, Cố Niệm giống như mỹ nhân ngư đi nhầm vào chốn trần gian huyền ảo. Làn da trắng nõn, vết sẹo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-su-ki-luc/884354/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.