Phó Trí nhíu mày, hiển nhiên hắn thấy được bức vẽ nhưng ngoài miệng vẫn lạnh lùng đáp: "Không thấy." Cố Niệm phối hợp với hắn lộ ra biểu cảm thất vọng, "Thật sao?", nhưng trong giọng nói lại không giấu được sự đắc ý. Cậu tiến tới nhìn thẳng vào mắt Phó Trí, nhỏ giọng phản bác, "Ngài nói dối." Trên người Cố Niệm thoang thoảng mùi hương của phòng tập bắn, đó là mùi thuốc súng lẫn với mùi kim loại lạnh quen thuộc, khiến cậu phút chốc như muốn lấn át xâm chiếm đối phương. Tuy nhiên biểu cảm của Cố Niệm lại hết sức nhu thuận vô hại, vài cọng tóc nâu hạt dẻ xõa lòa xòa trên trán kếp hợp với gương mặt thanh tú khiến hắn chợt nhận ra, người này còn chưa tới hai mươi tuổi. Hắn bỗng nảy sinh cảm giác muốn chinh phục người đối diện, thay vì đẩy cậu ta ra như lần trước, Phó Trí mặt không biến sắc chậm rãi tiến tới gần, kiên trì lặp lại câu nói: "Không thấy." Cố Niệm vừa nếm được một chút ngon ngọt liền muốn nhấm nháp trọn cả viên đường. Cậu nắm lấy tay áo của Phó Trí, ngoan ngoãn thuận theo lời hắn: "Vâng, ngài Phó nói không thấy thì là không thấy." Cố Niệm mỉm cười nhìn hắn vài giây, tâm trạng tựa như cơn bão tuyết lạnh giá ngoài kia. Cuối cùng Phó Trí cũng làm điều bản thân mình muốn, hắn giang rộng vòng tay ôm lấy eo của Cố Niệm, mạnh mẽ giam chặt thiếu niên vào trong lồng ngực mình. Cả căn phòng rơi vào khoảng không tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, không ai đến làm phiền bọn họ. Vô vàn hình ảnh hỗn loạn chợt lướt qua trong đầu của Phó Trí, dàn hoa hồng được trồng ở ngoài sân, hình vẽ trái tim của Cố Niệm khi nãy và những lời tâm sự bi thương của Hứa Chấn Quân. Trong lúc đang suy nghĩ rối rắm, Phó Trí bỗng nhiên ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt. Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, phát hiện mùi thuốc ấy đến từ vai trái của Cố Niệm. Thời điểm làm nhiệm vụ khó có thể tránh khỏi việc đổ máu, Phó Trí biết trong tương lai Cố Niệm sẽ còn phải chịu đựng những vết thương đáng sợ hơn thế này nhiều. Thật sự rất đáng thương. Thậm chí một ngày nào đó cậu ta cũng có thể sẽ chết trong lúc thi hành nhiệm vụ. Hắn lặng lẽ xoa nhẹ mái tóc mềm mại của người trong lòng, không có ý định nhìn cậu nói chuyện: "Cố Niệm, tôi cho em hai lựa chọn." "Một là em đi ra ngoài, sau này có vần đề gì chúng ta sẽ trao đổi ở phòng làm việc." Cố Niệm không di chuyển, nhưng hô hấp càng lúc càng nhanh, hơi thở ấm nóng xuyên qua áo sơ mi của Phó Trí tựa như từng cơn sóng vỗ về lên lớp da thịt đối phương. Phó Trí dừng lại một lúc chậm rãi nói: "Hai là ở lại đây." Giọng điệu của hắn như đang ra lệnh, "Ngoan ngoãn làm ấm giường cho tôi." Bởi vì Cố Niệm không ngẩng đầu lên nên khoảng cách giữa cả hai vô cùng nhỏ, cậu thấp giọng cười xảo trá một tiếng, ngoan ngoãn giữ im lặng Cố Niệm không nói lời nào, Phó Trí cũng không hối thúc cậu. Cậu vẫn giữ tư thế chôn mặt vào lồng ngực của người trước mắt, một lát sau mới buồn bực nói: "Em hiểu ý của ngài rồi." Cố Niệm ngẩng đầu, đối điện nhìn Phó Trí, "Trở thành một cây súng thích hợp với ngài hoặc em sẽ như Hứa tiểu thư đúng không?" Cậu vừa nói xong liền liếc mắt ra cửa. Phó Trí khi cùng người khác đàm phán, chưa bao giờ chủ động xuống nước. Hắn lùi về sau, bước tới chỗ ghế sô pha cách Cố Niệm vài bước, giống như đang chuẩn bị chờ xem cậu sẽ làm gì tiếp theo. Nhưng lần này Cố Niệm không hành động như dự đoán của hắn, cậu đứng im ở đó thở dài một hơi. Ngay lúc này giọng nói của Tô Mục vang lên trong tai nghe, lớn tiếng hỏi cậu: "A Niệm, cậu đâu rồi?" Cố Niệm ấn nhẹ tai nghe, nhỏ giọng nói gì đó, sau đó liền ngẩng đầu nhìn Phó Trí dịu dàng giải thích: "Ngài Phó, em còn có việc phải làm." Cậu tiến tới gần Phó Trí, không để ý đôi lông mày của hắn đang khẽ nhăn lại, kiềm chế bản thân hôn nhẹ lên khóe môi đối phương nũng nịu nói: "Ngài Phó cứ thích làm khó em." Cố Niệm đứng thẳng lưng nở nụ cười ngọt ngào, nghiêm túc thừa nhận: "Em thật sự, thật sự rất thích ngài Phó." "Tại sao ngài Phó không thích nhìn em?" Cậu vừa dứt lời liền xoay người sải chân bước đi. Lúc mở cửa, cậu nhìn thấy Hứa Y đang im lặng đứng chờ ở dãy hành lang. Cố Niệm theo thói quen mỉm cười lịch sự, lách mình đi qua, chạy đến điểm tập hợp. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Phó Trí đã hiểu cảm giác bị người khác lật tung bàn đàm phán là như thế nào. Ngay khi Hứa Y đi vào đã thấy sắc mặt Phó Trí không ổn lắm, cô do dự vài giây cuối cùng vẫn bước qua tấm thảm dày trên sàn, chậm rãi tiến tới ngập ngừng gọi: "Ngài Phó..." Phó Trí đè nén cơn giận trong lòng mình xuống, nhớ tới chuyện quan trọng đêm nay, quay người ngồi xuống ghế sofa hỏi Hứa Y: "Cô nói Triệu Nhuận cùng Diệp Văn Lệ nhiều lần lén lút gặp nhau là có ý gì?" "Thật ra chỉ một vài lần...nhưng ngài Triệu rất cẩn thận, nên tôi không biết họ nói những gì..." "Gặp nhau từ khi nào?" "...Vài ngày trước, sau đó thì ngài ấy yêu cầu tôi đến đây." Phó Trí quay lưng lại với Hứa Y nên cô không thể biết được vẻ mặt của hắn. Hứa Y đợi một lúc lâu, hắn mới lạnh lùng nói: "Nếu lần nữa có chuyện như thế cứ tìm Tiết Tắc nói." "Vâng." Bên Phó Trí truyền đến tiếng lật giấy, hắn ngẫm nghĩ hồi lâu chợt bất ngờ hỏi: "Tiết Tắc đưa cho cô chi phiếu, sao lại không nhận?" Hứa Y nhu thuận đáp: "Tôi biết ngài Phó thật sự..." Sau đó giọng cô ấy nhỏ hơn: "Thật sự không thích tôi." Tối hôm nay Phó Trí có cảm giác ai cũng muốn chơi trò đoán tâm tư của mình, điều này khiến hắn cảm thấy rất khó chịu vì thế lạnh lùng nói: "Nếu đã cho thì cô cứ lấy." "Dạ vâng." Hứa Y khúm núm trả lời, không chờ Phó Trí dặn dò, cô đã lặng lẽ lui ra ngoài. Căn phòng lần nữa rơi vào im lặng, Phó Trí day nhẹ hai bên huyệt thái dương, tay nhấc điện thoại lên gọi cho Tiết Tắc: "Cho người theo dõi Hứa Y, xem thử số tiền trong chi phiếu cô ta sẽ đổ về nơi nào." Hiện tại Cố Niệm đã đến bến tàu. Sau khi đàm phán với Hứa Chấn Quân, tòa thị chính đã bắt đầu âm thầm nới lỏng giám sát ở một số bến cảng trong thành phố. Cậu và Tô Mục như thường lệ đi kiểm tra xung quanh đảm bảo mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát. Sau khi hoàn thành công việc, mọi người sẽ lập tức lái xe quay về trụ sở, nhưng vài người trong đội cậu không ngừng hò hét giờ này vẫn còn sớm, họ muốn đến quán bar quen thuộc để giải khuây một chút. Quán bar ấy có thể xem là một phần tài sản của công ty Phó Trí, ở đây vẫn sẽ có một vài hoạt động trái phép như rửa tiền, hối lộ hoặc mua bán thân thể diễn ra. Trước đây, Cố Niệm không bao giờ tham gia những "hoạt động dành cho người lớn" này, Tô Mục và mọi người cũng vì thế hay trêu cậu là trẻ vị thành niên, không thích hợp tới những chỗ hỗn loạn như bar. Nhưng hôm nay, tâm tình Cố Niệm có lẽ rất tốt, nghe bọn họ muốn đi, cậu cũng không từ chối, im lặng gục đầu bên cửa sổ hút thuốc. "Ồ, Cố Niệm hôm nay cũng muốn đi sao?" Cố Niệm quay đầu cười với đồng đội, nhả ra làn khói trước mặt người đó. Tô Mục liếc Cố Niệm, nổi hứng đùa giỡn: "Hừ, tên nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu làm gì biết yêu với đương, đến đó coi như học tập chút đi." Sau đó lại nói thêm: "Nếu không lúc lên giường...sẽ rất mất mặt đấy." Trong xe vang lên vô số tiếng cười, Cố Niệm quay người chuẩn xác ném tàn thuốc chưa tắt về phía Tô Mục, hắn vội vàng lấy tay che mặt mắng: "Má nó, thằng nhãi này..." Người ngồi gần Cố Niệm ôm bả vai cậu đảm bảo nói: "Yên tâm, hôm nay tôi sẽ nhờ chị Lệ sắp xếp cho cậu một người, tuyệt đối làm hài lòng cậu." Sau khi đến quán bar, vì nhóm người Tô Mục thường xuyên đến đây nên rất được hoan nghênh. Mọi người muốn lựa ra vài con "gà công nghiệp" cho Cố Niệm chọn nhưng nhanh chóng bị cậu lạnh nhạt từ chối "Không cần lo cho tôi." Vừa dứt câu cậu cầm ly rượu đi ra chỗ khác. Tô Mục nghĩ cậu muốn tự tìm kiếm thú vui, không rảnh quan tâm cậu nữa. Cố Niệm ở trong dòng người đi tới đi lui, bất kể là nam hay nữ ai cũng muốn đến gần tiếp cận cậu. Theo phép lịch sự cậu sẽ không từ chối, ngẫu nhiên sẽ cùng người khác nói chuyện phiếm hai ba câu. Đi gần nửa ngày, Cố Niệm chọn một người có dáng dấp mê hoặc như yêu tinh, cậu học theo người khác nhét một cuộn tiền dày vào quần áo người nọ, sau đó nhanh chóng rời đi. Người kia theo cậu lên lầu, tiến vào một căn phòng của quán bar. Căn phòng ở đây được trang trí khá đơn giản, một chiếc gường và hai chiếc ghế sô pha đơn. MB (1) vừa tính cởi quần áo chuẩn bị đi tắm, Cố Niệm liền ra hiệu cho y không cần phải gấp, thiếu niên đột nhiên hiểu ra cười cười: "Anh còn có đam mê này?" Cố Niệm bước tới chỗ sô pha ngồi xuống, hai chân thon dài miễn cưỡng duỗi ra: "Tôi không định làm tình với cậu." MB hoàn toàn sững sờ: "Vậy anh đưa tôi tiền để làm gì?" Cố Niệm đánh giá người nọ, khóe miệng nâng lên, tràn ngập hứng thú hỏi: "Tôi muốn biết, làm tình là như thế nào?" Note: (1) MB (money boy): trai bao Lời của Mei: những chương không nằm ở đây đều được mình post bên wordpress và có cài pass. Pass đơn giản, nằm trong truyện, chúc mọi người giải thành công.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]