Khi Quân Lệnh Hoan được Đoạn Thập Tứ đưa về lều trại, thái y đã đợi sẵn ở đó.
Vết thương của Quân Lệnh Hoan không nghiêm trọng, nhưng mắt cá chân vẫn còn sưng tấy, khi vén váy lên thì vùng đó sưng đỏ trông khá dọa người.
Quân Lệnh Hoan vừa đau vừa sợ, dè dặt nhìn thái y.
Loại bong gân này trong mắt thái y khá đơn giản, chỉ cần bôi ít thuốc sau khi nắn xương là được.
Khó ở chỗ, tiểu cô nương này đang run rẩy sợ hãi, còn vị Xưởng công đang nhìn chằm chằm bên cạnh.
Sống lưng thái y toát mồ hôi lạnh.
Trước khi nắn xương, ông an ủi Quân Lệnh Hoan, nói "Tiểu thư không cần lo lắng, chỉ hơi đau một chút, sẽ nhanh chóng hết thôi."
Quân Lệnh Hoan run rẩy gật đầu "Ta không sợ."
Giọng nói run run, ai cũng có thể nghe ra, nàng rất sợ.
Đoạn Thập Tứ đứng bên cạnh có chút khó chịu.
Lúc hắn đưa tiểu cô nương này ra ngoài vẫn an toàn khỏe mạnh, nhưng lúc về lại bị trẹo chân do con ngựa hoảng sợ trong tay hắn.
Từ khi hắn biết tiểu cô nương này, nàng đã được mọi người xung quanh nâng niu chiều chuộng, chưa từng phải chịu ấm ức nào.
Lần này lại bị thương ở chỗ của hắn.
Đoạn Thập Tứ cụp mắt nhìn xuống.
Tiểu cô nương ngồi trên ghế, cuộn tròn ở đó, nhìn cũng chỉ có chút xíu.
Nàng dường như muốn giả vờ mình không thấy đau, nhưng nước mắt lưng tròng không lừa được ai.
Đoạn Thập Tứ thoáng nhìn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-quan-quyen-the-that-ra-la-trung-than-luong-tuong/3593451/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.