Đoạn Thập Tứ năm đó không giấu cái túi đi, Đoạn Thập Tứ hiện giờ cũng thản nhiên cầm cái túi nhỏ đầy máu.
Chỉ là năm đó Quân Lệnh Hoan không biết trong túi có gì, nhưng bây giờ, Quân Lệnh Hoan có thể mơ hồ đoán được Đoạn Thập Tứ đang cầm thứ gì.
Nàng sắp mười lăm rồi, vẫn biết máu người là như thế nào.
Nàng ổn định tiếng thở hổn hển do chạy nhanh gây ra, liếc mắt nhìn xuống thấy túi vải nhỏ máu trên tay Đoạn Thập Tứ.
Tiểu cô nương chưa trải sự đời, nhất định cũng biết sợ.
Tuy nhiên, người cầm thứ này lại là đại ca ca mà nàng ngưỡng mộ và tin tưởng từ nhỏ, đại ca ca này rất tốt với nàng nên Quân Lệnh Hoan tự nhủ, không cần sợ.
Chẳng qua nàng nhanh chóng dời ánh mắt khỏi vật thể dính máu.
Nàng ngẩng đầu nhìn Đoạn Thập Tứ.
Đoạn Thập Tứ đang lẳng lặng nhìn nàng.
Quân Lệnh Hoan bám theo hắn nhiều năm như vậy, dĩ nhiên là biết Đoạn Thập Tứ đang chờ nàng nói trước.
Nàng hít sâu một hơi, hai tay đan nhau siết chặt.
"Mồng Bảy tháng sau, huynh có thời gian không?" nàng hỏi.
Đoạn Thập Tứ nói thẳng "Vẫn còn chưa biết."
Hắn thật sự không biết. Các mệnh lệnh mà Đông Xưởng nhận được luôn rất khẩn cấp, thậm chí ngày mai, hắn cũng không chắc trong cung sẽ có lệnh khẩn hay không.
Quân Lệnh Hoan nghe vậy, có chút thất vọng 'ồ' một tiếng.
Đoạn Thập Tứ dĩ nhiên không biết lần này Quân Lệnh Hoan tới tìm mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-quan-quyen-the-that-ra-la-trung-than-luong-tuong/3593447/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.