Chương trước
Chương sau
Ngoại Truyện
Tiểu Hi Nhi và Tiểu Thanh Nhi vô cùng vui vẻ nhìn đàn cá nhỏ tung tăng bên bờ biển, kích động dẫn đám cung nhân lao xuống.
Tây Lương Mạt đứng trên bờ mỉm cười nhìn, Bách Lý Thanh thấp giọng nói: “Thế này có nguy hiểm quá không?”
Tây Lương Mạt cười nói: “Đừng lo lắng, bọn nhỏ có người trông chừng. Hơn nữa, khi còn nhỏ chẳng phải đã từng nguy hiểm hơn thế này nhiều sao?“
[Ngoại truyện – Tiểu nhi khó dưỡng (Năm)]
Tiếng nói của Bách Lý Thanh ngập ngừng một chút, rồi mới thản nhiên nói: “Không giống.”
Tây Lương Mạt quay đầu nhìn về phía hắn, hắn đang đứng nhìn hai đứa nhỏ trắng bóc như ngọc đang ở trong nước, ánh mắt có chút u mê, không phải âm trầm quỷ lạnh như thường ngày, mà là một loại gần như mê man và ưu tư.
Giống như xuyên qua thời gian sâu thăm thẳm, nhìn thấy những quá khứ vô cùng xa xôi và khó nói rõ kia.
Chỉ có thời gian đẹp đẽ sót lại như một sợi tơ mềm nhẹ.
Tây Lương Mạt nhìn những tia sáng nhỏ vụn phản chiếu từ mặt nước biển mơ hồ ánh lên trong mắt hắn, chiếu rọi gương mặt tinh xảo của hắn, trong khoảnh khắc đó, nàng tựa như nhìn thấy những màu sắc phù hoa thần bí chậm rãi tan đi, chỉ còn lại thiếu niên dung nhan tuyệt sắc mặc áo trắng, xinh đẹp như ánh nắng xán lạn phản chiếu trên mặt nước.
Nàng nhìn mà không khỏi có chút si mê, không biết bao lâu sau, cho đến khi trên mặt nàng bị bắn lên vài giọt nước nhỏ, bên tai vang lên tiếng nhóc con cười hì hì đắc ý.
Nàng đột nhiên sững sờ hồi phục tinh thần, nhìn về phía thằng nhóc mông trần chạy tới ôm chân mình từ lúc nào.
“Ma ma, ma ma, có cá, rất nhiều cá, cùng chúng con bắt cá đi!” Tiểu Thanh Nhi chu đôi môi phấn hồng, mắt to cười đến mức cong cong, nước bắn đầy người, lăn trên làn da phấn nộn, càng làm cho nhóc con có vẻ sáng long lanh, như đắp lên từ băng ngọc, khiến người ta muốn bóp một cái trên gương mặt nhỏ nhắn kia.
Tây Lương Mạt vô thức ngẩng đầu nhìn Bách Lý Thanh, quả nhiên, thiếu niên như ngưng tụ từ ánh sáng vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác, hắn vẫn bình tĩnh đứng đó, khóe môi hơi nhếch lên một chút độ cong nhìn nàng và Tiểu Thanh Nhi, nhưng vẫn là độ cong sâu không lường được như thường ngày, đôi mắt như một đầm nước sâu, lẳng lặng nheo lại nhìn hai mẹ con.
Tây Lương Mạt đột nhiên buồn vô cớ, nhưng khi nhìn thấy đường cong nhàn nhạt trên khóe môi hắn lại thấy có chút vui mừng, quá khứ nàng chưa từng tham dự nàng cũng không cưỡng cầu, có điều chỉ vì những tình thương đẹp đẽ đã biến mất mà đau lòng thôi, nhưng hiện tại và tương lai mới là quan trọng nhất. Tây Lương Mạt cúi đầu nhìn con cá nhỏ bị Tiểu Thanh Nhi túm trong tay đang không ngừng uốn éo, nửa sống nửa chết, nàng thuận tay vỗ cái mông trần truồng của thằng bé.
“Được.”
Sau đó, nàng đá rơi giày, kéo ống quần lên, buộc vạt áo lên ngang lưng, xắn cao tay áo rồi dắt bé con bằng ngọc cởi truồng xuống nước.
Nàng thích mặc nam trang, cho nên hôm nay cũng mặc một bộ nam trang đơn giản, vô cùng gọn gàng.
Tây Lương Mạt vừa xuống nước đã bị Tiểu Hi Nhi đang hưng phấn bắt cá giội nước đầy mặt, dù đã gần trưa, thời tiết nóng bức, nước biển cũng ấm hơn buổi tối, nhưng đột nhiên như vậy vẫn làm nàng không nhịn được rùng mình, nàng nhìn Tiểu Hi Nhi đùa dai, cười mắng: “Nhãi con này, không được chạy!”
Nói rồi đưa tay đến bắt Tiểu Hi Nhi, làm thằng nhóc mập mạp cũng dính đầy nước, trơn trượt như cá chạch, rụt chân một cái là chạy mất, để lại một đường tiếng chuông “leng keng leng keng” như tiếng cười.
“Mẫu thân. . . Mẫu thân. . . Ngốc!” Tiểu Hi Nhi làm cái mặt quỷ, thuận tiện cười hì hì nâng cái bụng bí đỏ mập mạp lắc lư chạy về khu vực nhiều cá con.
Tây Lương Mạt cười khẩy, bóp cái mông nhỏ như ngọc của Tiểu Thanh Nhi ở bên cạnh mình: “Mau, cho Tiểu Hi Nhi mấy vốc nước lên mặt đi, ma ma làm đồ ăn ngon cho con!”
Tiểu Thanh Nhi đi hai bước, bỗng nhiên quay đầu, mắt to ngập nước chớp chớp, đáng thương nói: “Ma ma, đổi phần thưởng khác được không.”
Tây Lương Mạt: “…”
Đây là ghét bỏ tay nghề của nàng mà!
Tây Lương Mạt nhắm mắt lại, sau đó cười gằn trực tiếp đưa tay vớt Tiểu Thanh Nhi lên, nhìn cái mông nhỏ trần trùng trục của bé muốn nhéo một cái: “Rắm thối này, chỉ biết trêu chọc ma ma con!”
Tây Lương Mạt vừa nói xong, thằng nhóc lập tức hét ầm lên, ngoáy ngó liên tục trên tay nàng rồi rơi xuống đất, chạy mất như một làn khói.
“Ma ma đến bắt con, bắt Tiểu Thanh Nhi nè…”
Tiểu Thanh Nhi tay chống hông, không ngừng lắc lư cái mông nhỏ, vung vẩy cái chim nhỏ non nớt của thằng bé, cười hát: “Voi con, voi con, vì sao mũi ngươi lại dài như vậy, vì chân của mẫu thân ngắn ngủn!”
Tây Lương Mạt buồn cười, lập tức sải bước xông lên bắt hai tên dở hơi tí hon kia.
Bước chân lạch bạch làm nước bắn đầy trời, nhóm cung nhân ở bên hứng cả, hai bé con cũng nghịch ngợm, nhìn thấy bèn lấy nước hất người, cung nhân bên cạnh đều trốn không thoát, phải cùng bọn họ chơi, nhóm cung nhân liếc nhìn thấy nữ chủ tử nhà mình không khó tính chút nào, lại liếc trộm gia đứng trên bờ, thấy gia nhà mình hình như không có ý định ngăn cản, bèn chậm rãi thả lỏng mà chơi.
Tiếng cười cứ thế vang lên, làm đám cá con xung quanh giật mình thon thót, nhưng bọn chúng không sợ người, chỉ tò mò bơi bên cạnh xem, một con rùa biển hiếu kỳ thò đầu ra xem rốt cuộc có chuyện gì.
Mị Tinh hơi lo lắng nhìn tình hình náo nhiệt kia một lúc, lại nhìn sang Bách Lý Thanh ở bên, thấy Bách Lý Thanh chỉ sững sờ nhưng không ngăn cản, lẳng lặng đứng xem, trong đôi mắt có một loại dao động kỳ dị, giống như mặt nước biển lấp loáng sóng nước kia, có một loại tia sáng có thể gọi là dịu dàng.
Mị Tinh cúi đầu nhìn một con cua nho nhỏ bò ngang qua mặt cát, thầm nghĩ, vừa rồi nhất định là nàng nhìn nhầm, trong mắt gia sao có thể xuất hiện ánh sáng như vậy được.
Tiếng vui đùa ầm ĩ bay lên tận trời xanh, không biết gây náo động bao lâu.
Hai đứa nhỏ giống như có sức sống vô hạn, không ngừng chơi đùa, tiếng cười non nớt làm người ta nghe mà mềm cả trái tim.
Tây Lương Mạt chợt nhớ ra cái gì, bắt lấy móng vuốt nhỏ của Tiểu Thanh Nhi, cười hì hì liếc mắt lên bờ nói: “Đi kéo cả cha các con xuống nước, tối nay mẫu thân sẽ không làm “đồ ăn ngon” cho các con!”
Tiểu Thanh Nhi ngẩn ngơ, ngẩng cái đầu tròn vo nhìn ma ma nhà mình đang cười xấu xa, một lúc lâu sau mới cắn móng vuốt nhỏ, rất không cam lòng nói: “Ma ma, bắt nạt người ta!”
Tây Lương Mạt xoa xoa cái mông trần tròn vo của bé, cười mà không thấy xấu hổ chút nào: “Hai đứa là ma ma sinh ra, để ma ma bắt nạt chút không được à, không muốn bị ma ma bắt nạt thì đi bắt nạt “pa pa” các con đi!”
Tiểu Thanh Nhi bĩu môi, đôi mắt đảo một vòng, cảm thấy ý kiến này cũng không tệ, đang định mời tiểu huynh đệ nhà mình cùng đi, ai ngờ hai mẹ con vừa thương lượng xong, quay đầu lại đã thấy nhân vật mục tiêu của bọn họ – Bách Lý bệ hạ, dường như đã có dự kiến trước mà ung dung rời khỏi bờ biển, lúc này đang ngồi dưới tán dù trúc cách bờ biển không xa, ưu nhã nhưng lười biếng tựa lên giường trúc nhắm mắt dưỡng thần, Tiểu Thắng Tử bên cạnh ghé vào tai hắn thấp giọng nói gì đó.
Tiểu Hi Nhi nhích lại gần, ngẩng mặt nhìn Tây Lương Mạt, mềm mềm nói: “Mẫu thân, Tiểu Hi Nhi có thể hứng nước qua đó cho cha tắm rửa.”
Tây Lương Mạt cúi đầu nhìn trong bàn tay nho nhỏ của bé là một vốc nước – không, mấy giọt nước, bất đắc dĩ cười lắc đầu: “Không cần, cha con đang nói chuyện công việc rồi.”
Nàng nhìn Bách Lý Thanh, trong lòng thầm thở dài, lão yêu ngàn năm này, quả nhiên vẫn chưa có tự giác của người làm cha, cơ hội tốt như bây giờ, không đến bồi dưỡng tình cảm với con trai, còn quen thói đi xử lý quốc gia đại sự của hắn.
Uổng phí một phen khổ tâm của nàng.
Dường như Mị Tinh có thể cảm nhận được suy nghĩ của nàng, bỗng lên tiếng nói: “Quận Chúa, không cần quá để ý, dù sao Thiên Tuế gia cũng mới làm cha, lại không có ai dạy hắn phải ở chung với bọn nhỏ thế nào.”
Tây Lương Mạt nhìn Bách Lý Thanh cách đó không xa, gật gật đầu như có suy nghĩ gì đó, “ừ” một tiếng.
Sau đó, nàng lại dẫn hai đứa nhỏ chơi đùa một lúc lâu, thấy Hà ma ma cười vui vẻ dẫn người tới, biết là đồ ăn trưa đã chuẩn bị xong rồi, nàng mới dẫn hai tiểu tổ tông ra khỏi nước, trở về sơn trang tắm rửa thay đồ.
Đám nhỏ hôm nay hình như chơi rất vui vẻ, khi dùng cơm với Bách Lý Thanh không như mọi lần, xị cái mặt non nớt, không nói một lời, chỉ tranh thủ để cung nhân hầu hạ dùng cơm nhanh nhanh rồi ra ngoài chơi, hôm nay lúc dùng bữa vẫn ríu rít không ngừng, giống như hai con chim sẻ nhỏ.
Tây Lương Mạt thấy vẻ mặt Bách Lý Thanh nhiều thêm chút kinh ngạc và nhu hòa hiếm khi nào nhìn thấy, có điều vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, nàng trầm ngâm một lát rồi có một quyết định to gan trong lòng.
Sau khi dùng bữa xong, nàng bỗng như lơ đãng nói với Bách Lý Thanh: “Nghe Hà ma ma nói hôm nay đẹp trời, cho nên lụa giao ở trên đảo phơi rất thuận lợi, lát nữa ngươi ở trên đảo nghỉ trưa, ta dẫn một vài cung nhân đi đảo giao sa một chuyến, nhân dịp đẹp trời đi cắt thử một lần xem sao.”
Lụa giao sa ba lần cắt ba lần phơi, quy trình cực kỳ phức tạp, cho nên Tây Lương Mạt nói ra đề nghị này Bách Lý Thanh không có bất cứ hoài nghi gì, chỉ gật đầu nói: “Ừm, cũng tốt, trên núi này có một loại thỏ chất thịt rất mềm, nướng lên mùi vị rất tuyệt, ta bảo Tiểu Thắng Tử tối nay chuẩn bị, chờ ngươi trở về.”
Tây Lương Mạt gật gật đầu, nhìn Trác Ngọc và Hà ma ma đưa hai thằng nhóc ăn no uống đủ bắt đầu díp mắt vào lên giường, nàng cười cười đưa chén nước trà cho hắn: “Đúng rồi, ta không mang hai thằng nhóc này đi đâu, buổi chiều bọn nhỏ tỉnh dậy sai người dẫn bọn nhỏ lên núi chơi là được.”
Bách Lý Thanh cũng không nghi ngờ gì, nhận lấy chén trà thơm nhấp hai ngụm, cảm thấy trong miệng thơm ngát, nhìn thoáng qua nước trà màu cam: “Trà mới chế à?”
Tây Lương Mạt cười cười: “Ừm, đúng vậy, trà chanh mới chế đó.”
Nàng nhìn sắc trời, ngáp một cái: “Thôi, vẫn còn sớm, ta nghỉ ngơi nửa canh giờ trước, lát nữa lại xuất phát, dù sao cũng không xa.”
Bách Lý Thanh nhìn nàng, cười khẽ: “Ngươi nghỉ ngơi đi, lát nữa ta gọi ngươi.”
Tây Lương Mạt đi đến bên giường, vừa cởi áo ngoài vừa ngáp: “Ngươi cũng nghỉ ngơi đi, hôm nay sáng sớm đã xuất phát, lúc này cũng nên nghỉ ngơi một lúc, dù sao mấy ngày nay cũng không có chuyện lớn gì.”
Bách Lý Thanh vốn ngồi bên cạnh bàn trà, vừa mới chuẩn bị mở sách đã thấy Tây Lương Mạt giơ tay lên, lộ ra xương quai xanh mảnh mai, ánh mắt hắn tối xuống, cười cười: “Thế nào, muốn vi phu ngủ ngươi à, cô đơn vậy sao?”
Tây Lương Mạt đang nhón mũi chân treo áo, nghe vậy thiếu chút nữa móc luôn cả mình lên móc áo.
— Ông đây là đường ranh giới truyện tranh Hoạn Phi, mời chúng cô nương thưởng lãm —
Trời thu gió mát, ánh nắng chan hòa.
Có làn gió ấm áp mang chút ẩm ướt thổi tới làm người say mê.
Còn có tiếng sóng biển vỗ về bờ cát, rào rạt hiền hòa, giống như hơi thở đến từ viễn cổ.
Làm say lòng người…
Lại giống như tình nhân thủ thỉ, hay đang gào khóc…
Gào khóc…
Đôi mắt đường cong mỹ lệ tinh xảo lập tức mở ra, ánh mắt mông lung phút chốc trở nên sắc bén và lạnh buốt.
Bách Lý Thanh chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt âm u đảo quanh một vòng, phát hiện xung quanh không có ai, hắn hơi nheo mắt.
“Oa oa… Ma ma!”
“Ta muốn mẫu thân… mẫu thân… Oa oa.”
Cách phòng cách vách truyền sang tiếng bé con khóc thút thít nho nhỏ, nghe âm thanh kia có vẻ đã khóc một lúc lâu, bây giờ không còn nhiều sức mà khóc nữa.”
Bách Lý Thanh bèn nhăn mày: “Người đâu!”
Một lúc lâu sau một cái đầu mới từ xà ngang ngoài cửa thò ra, cung kính nói: “Vạn Tuế gia!”
Bách Lý Thanh nhìn ngoài cửa sổ: “Bây giờ là giờ nào, ngươi là Mị mấy?”
Sát thần Mị bộ kia cung kính nói: “Thưa gia, bây giờ là giờ Mùi một khắc, nô tài là Mị Thập Cửu.”
“Giờ Mùi, phu nhân đi rồi à?” Bách Lý Thanh trầm ngâm đứng dậy, nhưng không thấy Tiểu Thắng Tử vội tới thay quần áo cho hắn, hắn lại nhăn mày, không ngờ Mị Thập Cửu như biết được hắn đang nghĩ gì, cung kính nói: “Thưa vâng, phu nhân và tất cả cung nữ, cả Tiểu Thắng Tử công công đều đã đi thuyền tới đảo giao sa…”
Bách Lý Thanh nhíu mày càng chặt: “Không để lại một cung nữ nào?”
Mị Thập Cửu trung thực gật đầu: “Không có, phu nhân nói chỉ đi hai ba canh giờ là về, nhiều người ở đảo giao sa cũng dễ làm việc.”
Ánh mắt Bách Lý Thanh sâu kín nhìn về phía biển xanh ngoài cửa sổ, âm thầm nghĩ rốt cuộc nha đầu này muốn làm gì.
Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ ra đã nghe ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bịch bịch, Bách Lý Thanh quay đầu nhìn lại, đã thấy hai thằng nhóc mặc yếm đỏ cởi truồng chân đất chạy tới, nước mắt rưng rưng, vừa nhìn thấy Bách Lý Thanh bèn khóc lớn: “Ma ma!”, “Mẫu thân!”
Sau đó không để ý gì hết, chạy tới mỗi đứa ôm một chân Bách Lý Thanh, tiếp tục… gào khóc.
Bách Lý Thanh: “…”
Hắn nháy mắt cứng đờ, nhìn hai thằng nhóc đang gào khóc, chỉ cảm thấy đầu to gấp đôi, nhìn về phía Mị Thập Cửu đang tiếp tục treo ngược ngoài cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi: “Đi, chỉ cần là giống cái trong sơn trang, trẫm mặc kệ là cái gì, cho dù là đầu bếp nữ cũng được, tìm đến cho bản tọa!”
Mị Thập Cửu ngẩn ngơ, nhìn chủ tử gia nhà mình nhất thời không biết là tức giận hay căng thẳng, nói chuyện mà tự xưng lung tung beng.
Nhưng hắn cũng không có lá gan chỉ ra, chỉ yếu ớt nói một tiếng: “Thiên Tuế gia, tất cả nữ tử ở đây đều đi rồi, chỉ có một giống cái là…”
“Đi gọi nàng ta tới!” Bách Lý Thanh chỉ cảm thấy hai thứ đồ chơi mềm nhũn đeo trên đùi mình lại làm hắn cảm thấy như lâm đại địch, không biết có nên co chân hay không, chỉ sợ động tác mạnh sẽ làm hai thằng nhóc này đau.
Nhưng mặc kệ Bách Lý Thanh giận dữ thế nào, tính tình Mị Thập Cửu vẫn rất chậm rãi, hắn ngay ngắn nói: “Vậy nô tài để Mị Nhị Thập, à không, Mị Nhị Thập Nhị đi gọi, con heo mà hồi bé Mị Nhị Thập Nhị từng nuôi.”
Bách Lý Thanh: “…”
Nghĩa là giống cái duy nhất còn sót lại là con heo kia?!
Hắn suýt chút nữa bóp gãy luôn khung giường, mặt dữ tợn trừng Mị Thập Cửu.
Mị Thập Cửu thấy vậy lại tỏ vẻ không hiểu ra sao: “Gia bớt giận, nô tài lập tức đi cùng Mị Nhị Thập Nhị đem heo cái đến.”
“Rắc!”
Cuối cùng khung giường vẫn bị Bách Lý Thanh sơ ý bẻ gãy, hắn mặt mày xám ngoét rời mắt khỏi Mị Thập Cửu – hắn sợ mình nhìn tiếp sẽ không nhịn được mà vặn cổ Mị Thập Cửu xuống, sao hắn chưa từng phát hiện Mị Bộ lại có loại đồ đần không có thường thức này?
Nha đầu thối Tây Lương Mạt này ném hai tiểu quỷ cho hắn rồi chạy mất, thế này là thế quái nào?
Nhưng mặc kệ chuyện bây giờ là thế nào, nhìn hai thằng nhóc trần truồng ôm đùi hắn, bị gió biển thổi qua đều cùng nhau đánh “hắt xì”!
Sau đó đồng loạt bôi nước mắt nước mũi lên đùi hắn.
Hắn há to miệng hít thở, trấn tĩnh lại, cứng rắn nói: “Không cần, ngươi vào đây cho ta, giúp tiểu chủ tử mặc quần áo!”
Mị Thập Cửu do dự chốc lát, sau đó gật đầu, nhẹ nhàng xoay người rồi vào phòng.
Tiểu Thanh Nhi và Tiểu Hi Nhi thấy có người bay vào, không khỏi ngẩn ngơ, đồng thanh nói: “A, bay bay, Tiểu Bạch!”
Ở trong ấn tượng của bọn nhỏ, biết bay phải là loại sinh vật như Tiểu Bạch mới đúng.
Mị Thập Cửu suýt chút nữa ngã sấp xuống, vội vàng ổn định thân mình, thầm nói, hắn mới không phải con chim háo sắc béo múp đầu Tiểu Bạch kia.
Hắn không có thời gian oán thầm, dưới ánh mắt âm lạnh của Bách Lý Thanh, trước tiên đi vào phòng lấy quần áo của Tiểu Thanh Nhi và Tiểu Hi Nhi ra.
Nhưng quần áo của trẻ con và người lớn ít nhiều có chỗ khác nhau, Mị Thập Cửu chậm rãi cầm từng chiếc quần áo lên bắt đầu ngẩn người, ngẩn người một lát, lại nghiên cứu y phục của mình, sau đó giơ những chiếc quần áo nhỏ kia lên.
“Ừm, đây là áo trong.”
“Ừm, đây là áo ngoài, vậy cái này là cái gì?”
“Có hai chiếc giống như như đúc lại hơi khác khác… Ừm…”
Bách Lý Thanh nhìn Mị Thập Cửu bày hết quần áo của hai thằng nhỏ lên giường, thỉnh thoảng cầm cái này nghiên cứu, rồi lại cầm cái khác lên nghiên cứu, mà hai thằng nhóc ôm bắp đùi mình dù tò mò mở to hai mắt xem Mị Thập Cửu đang làm gì, không khóc, nhưng thỉnh thoảng lại bị gió lạnh thổi lên lưng trần và chân trần truồng, rùng mình thổi ra hai cái bong bóng nước mũi.
Lông mày hắn nhíu chặt lại, qua thêm một lúc lâu Mị Thập Cửu mới chậm rãi cầm bộ y phục mặc cho Tiểu Thanh Nhi, nhưng còn chưa mặc lên Tiểu Thanh Nhi đã không nhịn được hô lên một tiếng non nớt: “Ai nha, đau… Đau nha…”
Thì ra Mị Thập Cửu khống chế lực tay không tốt, sơ ý bóp đau thằng bé.
Mị Thập Cửu lập tức cảm thấy trên lưng có hai ánh mắt âm trầm đâm xuống, hắn mềm cả chân “bịch” một tiếng quỳ xuống, giọng nói sợ hãi nhưng vẫn chậm rãi: “Gia thứ tội, thuộc hạ chưa từng mặc quần áo cho các tiểu chủ tử, làm đau các tiểu chủ tử, mời gia trách phạt!”
Bách Lý Thanh nhìn đỉnh đầu hắn, một ngọn lửa lạnh chập chờn trong đáy mắt, một lúc sau lại lụi tắt, nhưng rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, cắn răng thấp giọng quát: “Cút!”
Mị Thập Cửu lập tức khom người lùi về sau, từ cửa sổ bắn ra ngoài, biến mất trong hành lang, nhưng không thể che giấu bóng lưng thở phào nhẹ nhõm của hắn.
Thấy “Tiểu Bạch” giày vò quần áo kia đi, hai bé bằng ngọc lập tức nhớ tới mục đích ban đầu của mình, hai huynh đệ như có thần giao cách cảm, cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía Bách Lý Thanh.
Bách Lý Thanh bị ánh mắt ai oán của bọn nhỏ nhìn, vậy mà thoáng chốc có cảm giác nổi da gà mà mấy đời rồi chưa thấy.
Loại cảm giác run rẩy này thường ngày đều là do hắn ban cho người khác.
Nhìn đôi mắt to lúng liếng của hai đứa nhỏ ngập đầy nước, hai cái má bánh bao cũng ướt nước mắt, đáng thương như cún con bị người ta vứt bỏ, Bách Lý Thanh lập tức cố gắng hạ thấp giọng, cứng đờ nói: “Các con đừng khóc… Đừng…”
Câu đừng cọ nước mắt nước mũi lên người hắn còn chưa dứt, hai thằng nhóc đã bĩu cái miệng hồng hồng: “Oa oa ~~~”
Lại òa khóc!
Thuận tiện lại lau nước mắt nước mũi lên chân hắn, cảm xúc ướt át dính dính kia, Bách Lý Thanh không nhịn được phải nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy mình đã bị Tây Lương Mạt và hai vật nhỏ này giày vò đến mức muốn thăng thiên.
“Các con… Đủ rồi!”
“Oa! ~~!”
“Ngậm miệng!”
“Oa oa ~~~!”
“Nếu còn không ngậm miệng, bản tọa…”
“Oa oa oa oa oa ——!”
“Ngậm miệng, bản tọa. . . Cha. . . Cho các con ăn kẹo, được không?”

Tiếng khóc lóc ầm ĩ trong phòng dưới sự dỗ dành mất tự nhiên của nam nhân cuối cùng cũng kết thúc, nhưng thỉnh thoảng vẫn có tiếng khóc thút thít.
“Hu hu… Lạnh.”
“Được, cha… mặc quần áo cho các con.”
“Cha… Tiểu Hi Nhi không đi đường được.”
“Đồ đần, đó là vì ngươi xỏ cả hai cái chân béo vào cùng một ống quần!”
“Là cha giúp Tiểu Hi mặc…”
“… Ngậm miệng!”
“Hức… Oa oa…”
“Đừng…Đừng khóc, cha ngậm miệng được không.”
Mị Thập Cửu trốn trên đỉnh hành lang nghe các loại âm thanh kỳ quái quý hiếm truyền ra từ trong phòng, trong lòng thầm thở dài, thật là, ai bảo đây là một chuyện tốt, một đám xếp phía trước mình đều đi theo phu nhân đến đảo khác du ngoạn kiêm “tị nạn”, bây giờ thì tốt rồi, chỉ có mình đần như vậy, cứ thế tin lời Mị Nhất mà ở lại.
Phu nhân sắp xếp như vậy nên biết tuyệt đối không có chuyện tốt lành gì.
Mị Thập Cửu đang thầm thở dài, không ngờ cửa phòng lại “kẹt” một tiếng mở ra, hắn vốn cho rằng mình sẽ thấy hai tiểu chủ tử trùm chăn lụa chẳng khác gì Cái Bang đi ra, không ngờ y phục trên người hai đứa nhỏ tuy hơi nhăn nhúm nhưng tổng thể vẫn coi như chỉnh tề, mà một đầu tóc tơ mềm mềm cũng chỉnh tề buộc thành một cái đuôi ngựa bằng dây lụa.
Mị Thập Cửu ngạc nhiên đến mức rớt cả cằm, gia thế mà…
Bách Lý Thanh không ngẩng đầu lại như biết hắn đang nghĩ gì, lãnh đạm nói: “Ngậm miệng của ngươi vào, còn chưa cút xuống đây.”
Mị Thập Cửu chợt nhớ ra, đúng rồi, đã quen thuộc với khí thế ngất trời không ai với tới trên người chủ tử, hắn vậy mà quên mất Thiên Tuế gia, à không, Vạn Tuế gia xuất thân là Đại tổng quản trong cung, từ một tiểu hoàng môn một đường làm đến vị trí hôm nay, ở trong cung cũng là nếm trải đau khổ mà lớn lên, chút xíu năng lực ấy hẳn vẫn còn…
Hắn không dám nghĩ tiếp, dù sao không chủ tử nào muốn thuộc hạ mình luôn nhớ về những quá khứ không nên tồn tại kia, hắn rùng mình, lần nữa hiện thân, cung kính đứng trước mặt Bách Lý Thanh: “Thiên Tuế gia.”
Bách Lý Thanh lãnh đạm nhìn hắn: “Buổi chiều tiểu chủ tử ngủ dậy sẽ ăn những gì?”
Mị Thập Cửu: “…”
Hắn bắt đầu suy nghĩ, có khi nào Thiên Tuế gia sẽ cắt đầu hắn xuống làm bát đựng điểm tâm cho các tiểu chủ tử không.
Bách Lý Thanh cười lạnh một tiếng, không tiếp tục để ý tới hắn, mỗi tay nắm một đứa nhỏ còn ngây thơ chưa hiểu được tình hình đi đến hậu viện.
Nếu hắn nhớ không lầm, phòng bếp của tất cả hộ gia đình lớn đều ở cùng một chỗ, mà bếp lò hẳn vẫn ủ chờ làm nóng đồ ăn, tổ yến nấm tuyết chè sen gì đó hẳn cũng sẽ chuẩn bị sẵn.
Mà các quý nhân trong cung có thói quen dùng điểm tâm sau khi nghỉ trưa, hẳn là Tiểu Hi Nhi và Tiểu Thanh Nhi cũng có thói quen này, như vậy chỉ cần tìm được đồ là dùng được rồi.
Dẫn hai đứa nhỏ đến phòng bếp, Bách Lý Thanh để hai đứa nhỏ chờ ở ngoài cửa với Mị Thập Cửu, hắn vào xem phòng bếp không còn một ai, do dự một chút, dùng ký ức nhiều năm trước đi đến trước một bếp lò, mở nắp đậy phía trên xem xét – lạnh.
Hắn hơi nhăn mày, buông cái nắp xuống, theo thứ tự mở ra tất cả nắp.
Sau đó…
Mị Thập Cửu bèn nghe thấy trong phòng bếp truyền ra tiếng nghiến răng: “Tây Lương Mạt… Cái thứ… Cái thứ khốn nạn thủ đoạn độc ác nhà ngươi, vậy mà một cái bếp lửa cũng không để lại cho lão tử!”
Sau đó, trong phòng bếp lại vang lên một trận binh binh bang bang, rõ ràng có người đang tức giận lật ngược phòng bếp.
Một lúc lâu sau, thấy Bách Lý Thanh sắc mặt âm trầm cầm trong tay một củ cải trắng đi ra.
Mị Thập Cửu hơi trợn tròn mắt, hắn không thể nào ngờ được mình lại có vinh hạnh này, thế mà trông thấy ngón tay thon dài xinh đẹp cầm đao, cầm kiếm, cầm bút, cầm ngọc tỉ của chủ tử anh minh thần võ, khí thế ngùn ngụt, không ai dám xâm phạm, giờ lại đang cầm một củ cải trắng?!
Thật sự là một loại cảm giác quái dị đến cùng cực.
Chẳng qua Mị Thập Cửu không dám tùy tiện nói, cũng không dám tùy tiện nhìn, chỉ làm cho ánh mắt của mình nhìn chăm chú vào củ cải trắng kia.
“Thiên Tuế gia, đây là…”
Bách Lý Thanh nhắm mắt lại, vẻ mặt âm trầm nói: “Đây là cải trắng, ngươi không nhìn thấy à, phu nhân nhà ngươi chẳng những sai người tắt hết bếp lò, cũng không để lại bất cứ thực phẩm chín nào, thậm chí một chút điểm tâm, chỉ để lại một đống nguyên liệu nấu ăn. Nói thật, rốt cuộc nha đầu thối kia bao giờ mới về!”
Mị Thập Cửu vụng trộm liếc hắn một cái, ấp úng nói: “Cái kia… Phu nhân nói, nếu gia hỏi lần thứ hai thì nói với gia, ban đêm sóng lớn, cho nên khả năng ngày mai thuyền mới về được…”
“Xoạt!” Cải trắng trong tay Bách Lý Thanh nháy mắt bị chọc ra năm cái lỗ thủng.
Mị Thập Cửu cảm thấy một luồng khí hắc ám âm trầm vù vù thổi đến, nháy mắt làm hắn cóng muốn đóng băng luôn.
Nhưng mà, hắn cũng không dám tùy tiện động đậy, chỉ có thể tiếp tục cúi đầu.
Tiểu Thanh Nhi và Tiểu Hi Nhi đều mang vẻ mặt mờ mịt, mặc dù biết rằng tạm thời mẫu thân nhà mình không ở đây, cho nên tự động tới gần người gọi là cha này, nhưng đột nhiên cảm thấy một luồng khí hắc ám lạnh lẽo bay ra, bọn nhỏ giật bắn mình kêu lên như bản năng của động vật, ánh mắt đầy sợ hãi, giãy dụa thân thể nhỏ muốn chạy đi.
Bách Lý Thanh cảm giác được hành động của Tiểu Hi Nhi và Tiểu Thanh Nhi, cũng tức khắc hiểu rằng cơn giận của mình dọa bọn nhỏ sợ, hắn hít vào một hơi thật sâu, đè toàn bộ cơn giận buồn bực này xuống!
Ban đầu hắn có học qua mấy thứ đồ ăn tinh xảo để lấy lòng chủ tử trong cung, cũng biết nhóm lửa, nhưng con nhóc kia giờ là có ý gì?
Hắn làm đồ ăn trước nay đều có mục đích, nhưng bây giờ để lại đám sát thần Mị bộ ngớ ngẩn này, trừ giết người, bọn chúng ai biết nấu ăn, đây là định để hắn làm đầu bếp à? Để hầu hạ một đám ngớ ngẩn ngoại trừ giết người thì không biết gì hết?
— Tiểu kịch trường —
Một đôi bánh bao nhỏ: Cha (Pa pa),ngày mai chúng ta ăn gì?
Bách Lý Thanh: Ăn thịt người!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.