Chương trước
Chương sau
“Hừ, con nhện tinh kia, tiểu gia gọi ngươi một tiếng, ngươi dám đáp lại không?”
Bánh bao nhỏ bằng ngọc trừng đôi mắt to, vừa nắm lục lạc trong tay vừa dùng sức lắc trước mặt “con đại nhện tinh” kia, hoàn toàn không chú ý tới biểu cảm vô cùng kinh ngạc trên gương mặt của “con đại nhện tinh” đang bị bàn tay béo của tiểu ca ca mình nhéo đến biến hình.
Thứ kia, rõ ràng là…
“Ngươi… dùng…” Con “đại nhện tinh” nào đó ngập ngừng không rõ định nói gì.
Cũng không thể trách hai đứa tiểu quái vật này làm ra chuyện buồn cười đến vậy, bởi vì bà mẹ nào đó rảnh rỗi lại kể cho chúng nó mấy cái chuyện cổ tích trên trời dưới bể, lừa cho hai cái bánh bao ngọc mềm mềm mịn mịn cả ngày cầm cành cây khô, chạy khắp Ngự Hoa Viên “hàng yêu phục ma”, phía sau là một đàn cung nữ thái giám liên thanh “tiểu tổ tông, chậm một chút đi mà!”, “tiểu tổ tông à, làm vậy không được đâu”.
Bà mẹ nào đó thì cười hì hì nhìn hai cái bánh bao ngọc nhỏ nhà mình gây sự đến gà bay chó sủa, mỹ danh gọi là đám bánh bao nhỏ “vừa học vừa chơi”, đừng có cả ngày nằm trong lòng bà vú và cung nữ.
“Tiểu gia là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, yêu nghiệt, còn không mau buông Nhị sư đệ của ta ra!” Tiểu Thanh Nhi lanh lảnh nói.
Bách Lý Thanh còn chưa biết cái gì là “Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không”, một cái bánh bao nhỏ đang nhéo mặt hắn bỗng bực bội, quay mặt kêu lên với tiểu huynh đệ nhà mình: “Này, ta là ca ca, ta mới là Đại sư huynh, ta mới là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, ngươi mới là Nhị sư đệ – Trư Bát Giới!”
Tiểu Thanh Nhi cũng phồng gương mặt bé nhỏ đầy thịt, trừng đôi mắt to ngập nước biểu hiện sự bất mãn của mình: “Ai nói, mẫu thân nói lần này đến lượt ta là Tôn Ngộ Không, ngươi là Trư Bát Giới!”
Tiểu Hi Nhi bực, buông lỏng cái tay béo đang nhéo mặt Bách Lý Thanh, cách không trung vỗ “đét” vào trán của tiểu huynh đệ nhà mình: “Có lớn có nhỏ, ta là ca ca!”
Tiểu Thanh Nhi hình như không ngờ được mình bị đánh, đầu tiên là ngẩn người, sau đó cái miệng hồng hồng bĩu ra, cái mũi nhỏ đỏ lên, mắt to lập tức ầng ậc, dâng lên 2 cái bọc nước mắt, sau đó: “Oa, ca ca đánh ta~!”
Một tiếng hét chói tai rồi bắt đầu khóc thét.
Tiểu Hi Nhi thấy Tiểu Thanh Nhi như vậy, không khỏi sửng sốt, sau đó cũng “Oa~” một tiếng bắt đầu rớt nước mắt.
Bách Lý Thanh vẻ mặt: “…!”
Hắn còn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ khi vừa rồi nhìn thấy lục lạc ngọc thạch trên tay hai vật nhỏ, trong đầu đang hỗn độn như mớ bòng bong.
Tiểu lục lạc giống nhau như đúc.
Song sinh…
Khẩu âm Thiên Triều…
Bách Lý Thanh nhìn chằm chằm hai bánh bao ngọc bị mình nắm cổ áo nhấc lên trước mặt, trong lòng chỉ có mờ mịt, không biết là vui mừng cực độ hay là khiếp sợ cực độ, hoặc là bi thương và… phiền muộn, tóm lại là cảm xúc ngổn ngang, làm trong đầu hắn xuất hiện một loại trống vắng mờ mịt gần như chưa từng xuất hiện.
Cho đến khi hai thằng nhãi kia đột nhiên không biết vì sao khóc toáng lên, làm cho hắn rùng mình một cái, suýt chút nữa nhỡ tay ném hai thằng nhóc xuống đất, nhưng may là phản xạ cơ thể của hắn nhanh nhạy hơn ý thức rất nhiều, mới không buông tay.
Hắn ngược lại một tay ôm cả hai tiểu ngọc thạch tinh vào trong lòng, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người hai thằng nhóc đang gào khóc, sau đó tính nắm lên một đứa đặt trước mặt mình xem cho cẩn thận.
Nhưng hắn vừa mới có ý đồ nắm bả vai của Tiểu Thanh Nhi, không biết có phải nắm sai vị trí hay không mà dọa đến thằng nhóc, tiếng khóc của Tiểu Thanh Nhi lại gào toáng lên: “Đừng ăn ta, đừng ăn ta, mẫu thân… mama, mama…. Ta muốn mẫu thân… Mama…”
Thằng nhóc nước mắt lưng tròng, gương mặt bánh bao tròn xoe dính nước mắt càng thêm có vẻ non mềm trong suốt, giống như noãn ngọc hàng đầu, lại như quả vải vừa lột vỏ, vô cùng mịn màng, có thể hòa tan những trái tim lạnh lẽo cứng rắn nhất, làm người ta mềm lòng vô cùng.
Bách Lý Thanh cứng đờ, chỉ sợ bóp đau đứa bé mềm mập kia, tay hơi buông lỏng chút, cứng đờ giơ phía trên đầu thằng bé, nhìn đám tóc mềm mại như lông tơ của chim non kia, hắn có chút muốn chạm vào lại không dám.
Nhưng ngay sau đó, vật nhỏ nào đó bỗng giơ tay, hai cái móng vuốt be bé ôm lấy tay hắn, loại xúc cảm non mềm này dọa hắn giật nảy, Bách Lý Thanh còn chưa cảm nhận kịp đã cảm thấy trên tay hơi tê.
Hắn cúi đầu đối diện với một đôi mắt đen nhánh, ngập nước, đáng thương vô cùng… và đằng đằng sát khí.
Tiểu ngọc thạch tinh nào đó trực tiếp cắn một ngụm lên móng vuốt của hắn, hàm răng sữa không chút khách khí gặm sườn tay hắn.
Dáng vẻ kia…
Bách Lý Thanh cảm thấy hình như có một giọt mồ hôi chậm rãi chảy xuống trên trán hắn, cảm giác vô cùng quen mắt, cực kỳ giống nha đầu tinh quái nào đó cái hồi suýt chút nữa thành nghĩa nữ của hắn.
Hắn hơi nhíu mày: “Buông ra.”
Đôi mắt to của tiểu ngọc thạch tinh lại ngâm trong nước mắt tủi thân, sau đó khó khăn lắc lắc cái đầu, tiếp tục — cắn không buông.
Bách Lý Thanh: “…”
Tiểu ngọc thạch tinh đang yên lặng nghẹn ngào trong lòng hắn thì bò lên, ngửa đầu sợ hãi nhìn hắn một cái, muốn duỗi tay kéo tiểu huynh đệ nhà mình xuống.
Bách Lý Thanh cúi đầu liếc nhìn hắn một cái, ý định thu hồi vẻ hắc ám âm u, rồi ý đồ nở một nụ cười “hòa ái dễ gần” với thằng nhóc.
Nhưng hắn đã quên loại nụ cười nhếch môi mà mình đã quen nhìn có vẻ “tà mị vạn phần” cỡ nào, làm người ta không dám nhìn thẳng, nụ cười như vậy có lẽ ở trong mắt nữ tử là mê người, nhưng nhóc con trong đôi mắt to bỗng hiện lên vẻ sợ hãi, ngay sau đó, Tiểu Hi Nhi không chút khách khí hung hăng vả một cái lên mặt Bách Lý Thanh, thét chói tai: “Đừng ăn ta, Tiểu Thanh chạy mau!”
Khi tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên, không khí trong viện đồng loạt đông cứng lại, sau đó các loại bóng ảnh dưới gốc hoa, góc tường, trên cây, sau núi giả hình như đều run lên.
Đám bóng ảnh lặng lẽ thu thân mình lại hết cỡ.
Trong lòng yên lặng nói — không xong, chuyện lớn rồi!
Đây là đang muốn tìm đường chết mà!
Đầu có thể rụng, máu có thể chảy, chỉ có dung mạo là không thể hao tổn!
Mặt của gia vậy mà lại bị tập kích! Vậy mà lại tồn tại một thứ dám tập kích mặt của Thiên Tuế gia!
Hơn nữa bọn chúng còn dám tập kích mặt của Thiên Tuế gia ngay trước mắt bọn họ!
Lúc trước khi thấy hai vật nhỏ này xuất hiện, bọn họ không hiện thân chính vì cảm thấy không thể nào tạo thành bất cứ nguy hiểm gì cho gia, nhưng hiện giờ Thiên Tuế gia bị tập kích, bọn họ vốn nên xuất hiện, nhưng mà… nhóm bóng ảnh không hẹn mà cùng cảm thấy thời khắc này bọn họ nên trốn thật kỹ thì tốt hơn!
Về phần chủ tử nhà bọn họ…
“Bản tọa… không ăn thịt người!” Nam nhân cúi đầu cứng nhắc trên ghế đá hơi thở âm tình bất định, vẻ mặt cứng đờ vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu từ kẽ răng, sau đó đổi lấy—
“Oa… Yêu quái… Yêu quái…”
“Mama… Mẫu thân… Mama…”
Trời trong nắng ấm, gió biển hiu hiu, dưới ánh nắng, trong bóng cây lác đác…
— Một mảnh gà bay chó sủa, mèo khóc chó kêu.

Tây Lương Mạt rốt cuộc cũng liên lạc được với người của Quỷ Vệ, dấu vết hai nhãi con để lại cũng không khó tìm, khi đi tìm cũng chỉ chân trước chân sau là thấy, chờ khi nàng chạy tới nơi là một cảnh tượng thế này —
Vị gia đỏng đảnh kiêu ngạo nhà nàng vạn người sợ hãi, vạn người thần phục, một cái nhếch môi một cái nhướng mày khiến cho tim đập liên hồi, đầu gối nhũn ra, yêu cái đẹp hơn cả sinh mệnh giờ phút này một tay túm một tiểu ngọc thạch vừa gào khóc vừa không ngừng giãy dụa, một cái tay khác thì bị một tiểu ngọc thạch tinh gặm, hắn cũng chỉ biết mặc kệ bọn nhỏ cắn tay, vụng về không biết nên dỗ dành hay nên giận quát, vẻ mặt mở mịt ngồi cứng còng trên ghế dài, gương mặt mỹ mạo luôn vô cùng quý trọng có một vết tay hồng hồng rõ năm ngón tay nhỏ.
Trên ngực áo choàng màu tím nhạt hoa lệ thêu cẩm vân với tay áo rộng của hắn còn có chút vật thể sền sệt màu trắng, nghi vấn là nước mũi, trên mái tóc dài đen nhánh như sa tanh cũng có… nước mũi.
Ước chừng là nhãi con bị hắn giữ trong lòng cọ lên.
Trong một giây Tây Lương Mạt nhìn đến, có một loại cảm giác như bị sét đánh.
Tạo hình này… thật là mỹ mạo!
Nàng liếc mắt nhìn những bóng ảnh quanh đó, nhìn như không hề có người, yên tĩnh vô cùng, nàng cố gắng mím khóe môi, mạnh mẽ lôi sự chú ý của mình về phía chuyện hai tiểu bảo bối an toàn không sứt mẻ, đồng thời đè luôn khóe môi run rẩy cong lên xuống, sau đó đi qua.
“Tiểu Thanh Nhi, Tiểu Hi Nhi.”
Hai vật nhỏ đang khóc lóc la lối đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, toàn thân cứng đờ, tiếng khóc im bặt, sau đó…
Thằng nhóc dùng hàm răng sữa gặm tay người nào đó buồn lỏng, rơi xuống được người nào đó đón được, cùng với tiểu huynh đệ nhà mình bị người nào đó giữ trong lòng, đồng thời quay đầu về phía mẫu thân nhà mình vươn móng vuốt nhỏ, đáng thương vô cùng, đồng thanh mếu máo, nước mắt lưng tròng khóc: “Mẹ… Mẹ… Mẫu thân, cứu mạng!”
Nhìn hai nhóc quậy phá nhà mình hờn dỗi khóc lóc đáng thương không kể xiết, thê thảm cũng không kể xiết, vẻ như bị bắt nạt, thái dương Tây Lương Mạt giật giật, nhìn về phía người nào đó ôm bọn nhỏ không buông tay.
Người kia bỗng ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng, đôi mắt u ám mờ mịt hiện lên một tia sáng kỳ dị, như pháo hoa đột nhiên nổ tung trong đêm tối, như một vầng sáng bùng nổ trong bóng đêm sâu thẳm vô biên.
Tây Lương Mạt ngẩn ra, nàng chưa từng thấy ánh sáng như vậy trong mắt hắn, cực kỳ tươi sáng diễm lệ.
Như một ngọn lửa cháy lên giữa trời đông tuyết phủ.
Ấm áp và sáng ngời.
Nàng thậm chí còn thấy được — cảm kích.
Nhanh như sao băng xẹt qua chân trời, chớp mắt đã biến mất.
Đúng vậy, nàng chưa bao giờ nghĩ đến những từ ngữ đó lại tồn tại trên người nam nhân này.
A Cửu…
Nàng ngơ ngẩn nhìn hắn, khóe môi nhấp nhẹ, hốc mắt đột nhiên thấm ướt.
Bước chân của Tây Lương Mạt không tự chủ được mà đi về phía hắn, muốn vươn tay vuốt ve vệt pháo hoa đã trôi đi kia.
Nhưng ngay sau đó…
“Đánh… Đánh… Đánh đánh đánh… Bảo vệ… Mama!” Một cái móng vuốt nhỏ lại lần nữa không chút khách khí nắm mặt Bách Lý Thanh, ra sức mà… kéo.
Tuy rằng sức nhỏ nhưng Tiểu Hi Nhi vẫn rất dễ dàng kéo mặt Bách Lý Thanh thành một cái… “bánh nướng áp chảo”.
Bước chân Tây Lương Mạt khựng lại, tất cả thương cảm, cảm động nháy mắt biến mất tiêu, đối với gương mặt bị kéo đến quái dị của lão yêu ngàn năm nhà mình, nàng lập tức phải lần nữa mạnh mẽ nhẫn nại cơn buồn cười đang trỗi dậy.
Nàng nhịn…!
Nàng nhịn ——!
“Còn đang… nhìn… cái gì… Muốn chết à… Mau kéo hai tiểu yêu vật này xuống… cho bản tọa!”
Liên tiếp bị xâm phạm mỹ mạo làm Cửu Thiên Tuế, à không, Vạn Tuế Gia rốt cuộc không thể nhịn nữa, phải sắc nhọn kêu lên.
Có điều tương phản với lời nói thô bạo tức giận, động tác của hắn lại cứng đờ và rất cẩn thận, hoặc nói không động đậy chút nào, không hề có ý định kéo thằng nhãi đang kéo cái mặt mình xuống.
Tất cả những kẻ hầu người hạ trong tối, ngoài sáng đều run rẩy, yên lặng nghĩ, đây là tiếng rống giận dịu dàng nhất của gia.
Tây Lương Mạt nhịn cười, tiến lên vài bước, cùng Mị Tinh bế hai thằng nhóc con ra khỏi người Bách Lý Thanh.
“Qua chỗ mẫu thân và Tinh di đi, hai tên lỏi con này.”
Nhìn thấy mẫu thân nhà mình và người quen thuộc, hai thằng nhóc lập tức không hành hạ Bách Lý Thanh nữa, mặt cười tròn vo, vươn móng vuốt nhỏ muốn ôm.
Không biết có phải ảo giác hay không, khi ôm hai thằng nhóc đi, Bách Lý Thanh dường như có phần luyến tiếc, tay còn do dự một lát mới buông ra.
Tây Lương Mạt thầm buồn cười, ngồi bên cạnh hắn, trước tiên đặt Tiểu Thanh Nhi lên đầu gối bên trái, rồi lại bảo Mị Tinh đặt thằng nhóc còn lại lên đầu gối bên phải, dàn xếp xong mới xua tay.
Những người khác lập tức hiểu ý xoay người yên lặng rời đi.
Những bóng dáng trong chỗ tối cũng lùi đến nơi khác xa hơn.
“Mama… Tiểu Thanh Nhi rất nhớ rất nhớ người.” Tiểu Thanh Nhi vươn bàn tay nhỏ ôm cổ Tây Lương Mạt, đáng thương dùng gương mặt nhỏ cọ mặt nàng lấy lòng.
Giống như con chuột nhỏ, gương mặt tròn trịa căng mịn còn vương nước mắt chưa khô, mắt to hồng hồng, làm người ta nhìn là đau lòng.
Tây Lương Mạt vốn có chút bực hai vật nhỏ này mạo hiểm “vượt ngục”, nháy mắt đã mềm lòng.
“Hai con làm gì thế, không phải đã hẹn chờ mẫu thân đi đón các con sao?”
Nhưng, nên dạy dỗ vẫn phải dạy dỗ, có điều giọng điệu mềm hơn chút.
Tiểu Hi Nhi cũng bò lên, nằm trên bả vai Tây Lương Mạt, ngẩng đầu bĩu cái miệng nhỏ mềm mềm, “chụt” một tiếng rất lớn trên mặt Tây Lương Mạt để lấy lòng.
“Mẫu thân, Tiểu Hi Nhi cũng rất nhớ người, đừng tức giận mà.”
Dáng vẻ đáng yêu như vậy, lại bị thân mình nho nhỏ mềm mại dựa sát vào, Tây Lương Mạt chỉ thấy trong lòng ấm áp, không nhịn được có chút bất đắc dĩ.
Làm mẹ sao có thể không nhớ con, chỉ là nàng lặng lẽ đặt nỗi nhớ xuống đáy lòng, nhưng ban đêm vẫn sờ tới sờ lui hai cái lục lạc ngọc.
Nhưng mà, nghĩ tới an nguy của bọn nhỏ… Sắc mặt Tây Lương Mạt vẫn lạnh như cũ: “Mẹ không tức giận, mẹ cũng rất nhớ các con, nhưng giờ các con đã làm sai chuyện, làm mọi người nóng ruột theo, dọc đường nếu các con thật sự gặp nguy hiểm sẽ vĩnh viễn không được thấy mẫu thân nữa.”
Nói cách khác, trận phạt này là trốn không xong?
Tiểu Thanh Nhi nghe vậy, miệng nhỏ bĩu ra, nước mắt lại muốn rơi xuống: “Ư…”
Mà gương mặt như cái bánh bao bằng ngọc của Tiểu Hi Nhi thì đáng thương vô cùng, mắt to chớp chớp, lại thấy sắc mặt mẫu thân nhà mình mềm thêm một chút, bèn lầm bầm lầu bầu vươn móng vuốt nhỏ chỉ vào Bách Lý Thanh đang ngồi cạnh mặt không cảm xúc nhìn mẹ con nhà họ: “Hức… Mẫu thân, chúng con biết sai rồi, nhưng chúng con trăm cay nghìn đắng tới tìm người, còn suýt chút nữa bị con nhện tinh ăn thịt nè, nhưng chúng con dũng cảm chiến đấu với con nhện tinh nha… Người nói phải làm một bé con có dũng khí, cho nên ưu khuyết điểm bù cho nhau mà.” Tiểu Thanh Nhi vội vàng ôm cổ mẫu thân nhà mình, liều mạng gật đầu.
Tây Lương Mạt liếc nhìn vẻ mặt cứng đờ quái dị của Bách Lý Thanh ở bên, khóe môi run rẩy, nàng âm thầm nhéo đùi mình một cái, nhịn cơn buồn cười một lúc lâu, mỗi tay ôm lấy một cái bánh bao nhỏ nũng nịu, có chút bất đắc dĩ nói: “Được, được, chuyện này chúng ta nói sau, còn nhớ trước khi mẹ đi đã nói mục đích của mẹ là gì không?”
Tiểu Thanh Nhi phản ứng cực nhanh, chỉ cần mama bỏ qua vấn đề này là được, hắn lập tức phồng cái mặt bánh bao nhỏ nói: “Tìm baba!”
Tây Lương Mạt nhếch khóe môi: “Baba… À.”
“Là đi tìm cha của chúng con!” Tiểu Hi Nhi chớp đôi mắt to, sửa sai.
Tây Lương Mạt xoa cái đầu nhỏ của bé: “Ừ, đúng, là đi tìm cha các con.”
Hai thằng nhóc bỗng nhiên nhớ ra nhân vật này, đồng thời mở to đôi mắt đen lúng liếng: “Tìm được cha (baba) rồi sao?”
Tây Lương Mạt mỉm cười, xoay hai thằng nhóc sang hướng khác, đối mặt với Bách Lý Thanh, dịu dàng nói: “Các con gặp rồi nè, đây là cha của các con.”
Hai thằng nhóc quay đầu chớp mắt nhìn về phía Bách Lý Thanh, đồng thời dại ra, há hốc miệng kinh ngạc, cái miệng nhỏ tròn xoe.
Tây Lương Mạt thấy sắc mặt Bách Lý Thanh hiện lên một chút căng thẳng, khóe môi muốn cười, nhưng dường như nhớ ra vừa rồi mình cười dọa hai nhóc con này sợ, vì thế độ cong kia cứng đờ trên mặt, biến thành mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm hai nhóc con.
Một lúc lâu sau, dưới ánh mắt cổ vũ của Tây Lương Mạt, Bách Lý Thanh ý đồ vươn tay muốn sờ hai cái bánh bao nhỏ một cái.
Tiểu Hi Nhi bỗng nhíu gương mặt nhỏ, nhăn như một trái mướp đắng, lông mi thật dài ngập nước, vẻ mặt bi thương nói: “Mẫu thân… Người bị con nhện tinh cướp đi thành thân từ khi nào vậy, là tại con và Bát Giới không bảo vệ được người sao?”
Tây Lương Mạt: “…”
Hai cái bánh bao nhỏ này logic kỳ quái vậy.
Nàng bắt đầu có chút hối hận vì rảnh rỗi đã mang Tây Du Ký ra làm chuyện kể lúc đi ngủ cho bọn nhỏ.
Bách Lý Thanh: “… Không… phải con nhện tinh.”
Ngược lại Tiểu Thanh Nhi nhìn nhìn Bách Lý Thanh, bỗng vươn bàn tay trắng trẻo mập mạp, mềm mại gọi một tiếng: “Baba.”
Bách Lý Thanh lần nữa cứng đờ, nhìn về phía búp bê ngọc xinh xắn kia, đôi mắt to ướt ướt, hồn nhiên lại yên tĩnh, giống hai viên thủy tinh màu đen, gương mặt thì hồng hào.
Đáy lòng giống như có thứ gì đó không ngừng kích động, đó là… hài tử kết hợp huyết mạch giữa hắn và nàng, là hy vọng xa vời cả đời này hắn vốn chưa từng nghĩ tới, không thể tưởng tưởng, cho dù đã sớm biết đến sự tồn tại của bọn nhỏ, nhưng cảm giác được gọi là cha vẫn xa lạ như vậy,… không thể tưởng tượng như vậy.
Cơn chấn động lớn đó quẩn quanh trong đầu hắn, làm hắn cảm thấy mình không ngừng qua lại giữa dòng nước ấm và nước lạnh mãnh liệt.
Một nhánh cỏ xanh giữa cánh đồng hoang, một đóa hoa trong lòng bàn tay mà hắn cẩn thận che chở, không biết từ lúc nào đã âm thầm kết trái mang theo huyết mạch của hắn, mỹ lệ đến mức làm hắn đột nhiên có chút không dám tin là thật, thậm chí không dám vươn tay chạm vào.
Nhưng bản năng huyết mạch trực tiếp hơn lý trí, thậm chí ở thời điểm hắn còn đang do dự, tay đã duỗi ra ngoài, ôm lấy bánh bao ngọc nhỏ kia, đôi tay có chút cứng đờ đỡ trên eo thằng nhóc, Bách Lý Thanh có điểm luống cuống tay chân.
Cảm giác luống cuống tay chân này có phần giống với cảm giác mờ mịt của một năm trước khi dần khôi phục ký ức.
Cảm giác thống khổ và hối hận bén nhọn khi nghe tin Tây Lương Mạt suýt chút nữa đã chết trong lúc sinh, cảm giác nghi hoặc và lo sợ cực độ khi biết mình suýt chút nữa đã mất đi nàng, cân nhắc hồi lâu, cuối cùng không thể không quyết định giấu giếm tin tức mình vẫn còn sống, cảm giác áy náy và căm hận bản thân khi phải kiểm chế ý nghĩ bỏ lại tất cả để trở về bên cạnh nàng, hung hăng ấn nàng vào trong cốt nhục của mình, hắn cho rằng mình đã che giấu rất tốt.
Giống như trong nháy mắt, tất cả đều sống lại, giống như có một dòng nước lạnh băng đông cứng từng tấc huyết mạch.
Chỉ là…
Trong thân thể mềm mại của đứa bé ngưng kết giữa hắn và nàng phảng phất như có một bếp lò ấm áp, từng chút một hòa tan cảm giác lạnh lẽo đó.
Ấm lạnh đan xen làm hắn cảm thấy trái tim mình đau đớn.
Bách Lý Thanh nhẹ nhàng ho một tiếng lại không nói được gì, chỉ có đôi mắt phượng hơi hồng hồng.
Tây Lương Mạt lẳng lặng ôm Tiểu Hi Nhi, nhìn hắn, trong chớp mắt kia, nàng gần như có một loại ảo giác, cho rằng người đàn ông ở trong lòng vô số người là đại diện cho hắc ám, máu tanh và cường quyền kia hai mắt ngấn lệ.
Đột nhiên nhớ tới đêm giao thừa của rất nhiều năm trước, trong khoang thuyền của Thiên Lý Giáo trên sông Lạc Thủy, người đàn ông lẳng lặng nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, bóng dáng cao ngạo lạnh băng như thần bóng tối đang quan sát thiên hạ, giống như đã là kiếp trước.
Hiện giờ, người kia vẫn cao ngạo, tuy rằng đứng trên chúng sinh quan sát thiên hạ, nhưng trên người đã có mấy phần hơi thở nhân gian.
Nàng rũ mắt, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu gối hắn, không lên tiếng mà chỉ hơi nhếch môi nở một nụ cười ấm áp.

Chỉ là, hai người đều không chú ý tới Tiểu Thanh Nhi lặng lẽ liếc mắt nhìn tiểu huynh đệ nhà mình đang ngồi trong lòng mama, Tiểu Hi Nhi rất nghiêm túc gật gật đầu, đôi song sinh ăn ý xoa xoa móng vuốt nhỏ của mình, sau đó bỗng vươn ra kéo cái quần vốn còn chưa mặc cẩn thận của Tiểu Thanh Nhi, lộ ra cái mông nhỏ đáng yêu và cả… Chim nhỏ đáng yêu.
Tiểu Thanh Nhi thì quay mặt nhìn về phía Bách Lý Thanh đang nhìn mình với cảm xúc ngổn ngang trăm bề, lộ ra gương mặt cười tươi đáng yêu, sau đó —- tè một bãi.
“Xì!”
Một tiếng, một bãi nước tiểu đồng tử nóng hổi vừa ra lò trực tiếp xối lên gương mặt mỹ mạo tinh xảo kia.
Tiếng trẻ con ngây ngô non nớt vang lên: “Hừ, con nhện tinh kia, xem nước tiểu đồng tử của tiểu gia đây, còn không mau hiện nguyên hình, đừng hòng lừa gạt hỏa nhãn kim tinh của tiểu gia!”

Tây Lương Mạt lập tức dại ra: “…”
Tất cả mọi người chỗ sáng chỗ tối đồng loạt há hốc mồm, ngây ra như phỗng, sau đó ưu thương ngẩng đầu 45 độ nhìn lên không trung tươi đẹp.
Ước chừng một đoạn thời gian rất dài sau này, bọn họ sẽ không nhìn thấy không trung tươi sáng như vậy nữa, rất nhanh thôi gia sẽ hiện nguyên hình, ma quỷ hành hoành, gió rét cuồng loạn, nhân sinh của bọn họ vô vọng rồi!
Quả nhiên, một lát sau.
Trong hoa viên vang lên tiếng kêu thảm thiết đến biến hình, tựa như một thứ gì đó nháy mắt ma hóa.
“Tây Lương Mạt, ngươi dạy ra thứ tiểu yêu vật hỗn trướng gì đây, lão tử muốn ăn ngươi!”
Mị Tinh đứng sau núi giả trong hoa viên yên lặng nghĩ, thì ra nước tiểu đồng tử thật sự có hiệu quả thúc đẩy yêu ma hiện nguyên hình, cổ nhân thật sự không lừa ta.
— Ông đây là đường ranh giới nước tiểu đồng tử hàng yêu phục ma của bánh bao ngọc nhỏ —
Truyền kỳ hàng yêu phục ma trong hoa viên đã qua ba ngày, bếp lò trong cung chưa dừng quá một giây, một thùng lại một thùng nước ấm cuồn cuồn được dẫn vào ao bạch ngọc mới tu sửa không lâu, đồng thời còn có đường dẫn suối nước nóng Tân Hải đang được Thắng Đại tổng quản đốc thúc xây dựng.
Hơi nước mờ mịt bốc lên bay ra ngoài mành.
Trác Ngọc nữ quan dẫn một đám cung nữ nâng hoa thơm dầu thơm đi đến trước cửa Trầm Hương Dục Điện, nhóm tiểu thái giám giữ cửa lập tức lên đón, người dẫn đầu cũng là lão nhân trong Tư Lễ Giám trước kia, cười giả lả nhận lấy lẵng hoa tinh xảo trong tay Trác Ngọc, thuận tay lật giở cánh hoa, xác nhận không có gì nhầm lẫn mới vừa cười vừa nói: “Trác Ngọc đại nhân vất vả.”
Trác Ngọc cười nhạt: “Hòa công công khách khí, các ngươi thủ ở đây về sau mới vất vả, trong rổ này là hoa nhài và hoa ngọc trâm mà Thống lĩnh đại nhân cần, phía sau còn một ít dược liệu, đồng thời đổ vào nước ấm ngâm hai khắc, rồi lại mời bệ hạ dùng dược liệu mới tốt.”
Hòa công công kia gật đầu, liên tục nói vâng.
Trác Ngọc lại nhìn nhìn, thấp giọng hỏi: “Hôm nay giờ nào Thống lĩnh đại nhân có thể ra, các tiểu chủ tử không thấy nàng đang náo loạn, không chịu dùng bữa kìa.”
Hòa công công cười khổ có chút bất đắc dĩ: “Chuyện này ta cũng không biết, hôm qua chạng vạng mới ra, giữa trưa nay có sai người ra báo tin nói buổi chiều Thống lĩnh đại nhân sẽ ra, tâm trạng Vạn Tuế Gia không tốt, chưa chắc sẽ để Thống lĩnh ra ngoài, hôm nay đến canh giờ này rồi vẫn chưa thấy có tin tức gì.”
Trác Ngọc hơi nhíu mày, sau đó lại mỉm cười nói: “Được, vậy công công nhớ nhắc nhở, Ngự y nói, ngâm mình trong nước cả ngày không tốt, hơn nữa mấy thứ bệ hạ dặn dò hôm nay đã phái người đưa đến kho, người kia còn chờ bệ hạ triệu kiến.”
Nói chuyện khác chưa chắc bệ hạ đã thả Quận Chúa ra, nhưng nói những lời này bệ hạ sẽ nhớ hắn còn xử lý chuyện lập Hậu.
Hòa công công vội gật đầu không ngừng, cười nói: “Chuyện này ta tất nhiên sẽ ghi nhớ, ngài yên tâm.”
Trác Ngọc cười cười: “Vậy vất vả ngài, Trác Ngọc đi trước.”
Hòa công công liên tục gật đầu: “Cung tiễn đại nhân.”
Chờ Trác Ngọc rời đi, hắn vội vàng sai người hầu phía dưới đưa đồ vào.
Trác Ngọc giao đồ xong dẫn các cung nhân về Hàn Lâm Viện, góc phía Tây Bắc ở đó có tiểu viện thuộc về một mình nàng, có một phiến cửa nối thẳng vào trong cung, một cửa khác thông với Hàn Lâm Viện, mục đích để nàng tiện đi lại khi ra vào trong triều, đủ thấy địa vị nàng cao thế nào.
Cho dù hiện tại tân hoàng đăng cơ, thay máu một đám lão thần, địa vị của nàng lại vững như bàn thạch, cho nên không ít người lén bàn tán nàng sớm đầu quân cho Hải Minh Vương mới đổi lấy địa vị hôm nay, nhưng Trác Ngọc nghe xong chỉ cười, không đáp lại.
Người hầu và thuộc hạ của nàng cũng không dám nói gì, chỉ càng thêm cẩn thận, Trác Ngọc cũng không có ý kiến.
Vẫn làm những nhiệm vụ mà chủ tử trong cung dặn dò, hơn nữa còn hoàn thành cực kỳ tốt.
“Đưa đồ tới Trầm Hương Dục Điện à?” Giọng một thiếu niên trầm ổn nhưng hơi lạnh vang lên phía sau nàng.
Bước chân Trác Ngọc dừng lại, một lát sau mới xoay người ưu nhã hành lễ với thiếu niên mặc quan phục tam phẩm thị vệ, cười cười: “Lục giáo úy.”
Hiện giờ Mị Lục đã được Tây Lương Mạt điều khỏi Mị Bộ Tư Lễ Giám, xếp vào Phi Vũ Quỷ Vệ, trước mắt chuyên môn làm việc với Vũ Lâm Vệ phụ trách an toàn thủ vệ hoàng cung đại nội, là Thanh Long Giáo úy tam phẩm.
Bởi vì hắn không có tên, từ nhỏ là cô nhi, chỉ có danh hào Mị Lục, cho nên Tây Lương Mạt chọn luôn đồng âm, để hắn họ Lục.
Thân tín bên cạnh không ai không biết dụng ý của Tây Lương Mạt khi làm vậy, chính vì để Mị Lục có một thân phận xứng đôi với Hàn Lâm nữ quan Trác Ngọc.
Tuy thân phận Giáo úy nhìn có vẻ cao hơn Hàn Lâm nữ quan hai bậc, nhưng nội quan không bằng ngoại quan, cho nên thực tế cũng chỉ cùng cấp.
Nhưng Trác Ngọc dường như hoàn toàn không để ý, Tây Lương Mạt cũng không bắt buộc, có một ngày nói chuyện với Trác Ngọc về việc này xong cũng không nhắc đến chuyện chỉ hôn.
Mọi người ngoại trừ mấy người đặc biệt thân tín biết chuyện phát sinh năm đó, những người khác đều không biết, chỉ cảm thấy năm đó Trác Ngọc mất tích ly kỳ, xuất hiện cũng ly kỳ, chỉ nghĩ nàng ẩn nấp ở đây làm nội ứng cho Tây Lương Mạt.
Tình hình hiện giờ cũng không ai biết rõ ngọn ngành.
Người biết cũng sẽ không nói linh tinh, ai cũng là cái miệng hồ lô.
Cho nên phần lớn chỉ biết Lục Giáo úy có ý với Trác Ngọc nữ quan, mà các chủ tử ngầm đồng ý, cho nên hiện giờ các cung nữ thấy Mị Lục xuất hiện đều cười thầm, lén lút lùi ra sau vài bước, để Trác Ngọc đại nhân và Giáo úy đại nhân nói chuyện riêng.
Mị Lục thấy nàng cười lạnh nhạt, trong lòng như có lửa đốt. Mấy ngày nay nàng luôn không mặn không nhạt, duy trì khoảng cách với hắn, hắn sợ dọa nàng chạy nên cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể thường xuyên xuất hiện bên cạnh nàng. Có điều giờ cả nhà gia đã đoàn tụ, hắn thì cả góc áo của nàng cũng không sờ đến, thật sự làm hắn khó nhịn trong lòng.
Rõ ràng ngày ấy thiêu Hải Châu Cung, hắn gọi nàng lại trong bóng đêm, vẻ mặt nàng rõ ràng không giống thế này!
Vì sao… Sau đó lại lãnh đạm đến vậy.
“Bạch Ngọc.” Mị Lục nhìn khuôn mặt nàng, tuy đã thay đổi dung nhan, hơi thở trên người cũng trầm ổn cao quý hơn, nhưng hơi thở quen thuộc kia làm hắn không nhịn được mà tiến thêm một bước, muốn giữ chặt tay nàng, thấp giọng gọi.
Sắc mặt Trác Ngọc tái nhợt, sau đó bỗng lùi một bước, giữ vững thân mình.
“Lục Giáo úy, ngài gọi sai tên rồi.”
Mị Lục nhìn nàng, bỗng hơi hiểu ra cái gì, hắn nheo mắt, lẳng lặng nhìn nàng một lát, nhẹ giọng nói: “Mặc kệ nàng tên gì, ta chỉ nhớ rõ nữ tử ta từng ôm trong lòng, trước nay trong lòng ta nàng chưa từng thay đổi.”
Ngón tay giấu trong tay áo của Trác Ngọc hơi siết lại, bàn tay hơi run, nàng rũ mắt nhàn nhạt nói: “Vậy sao, vậy người đó thật có phúc, có điều cuộc đời này Trác Ngọc vô phúc, chỉ muốn phụng dưỡng thi thư, cuộc đời này gả cho Phong Nguyệt Chủ.”
Cái gọi là Phong Nguyệt Chủ, ở trong cung Tây Địch chính là những nữ quan địa vị cao không gả chồng, chỉ chuyên môn quản lý văn sử thi thư tấu chương và những chuyện lớn nhỏ trong cung, bởi vì thi thư và phong nguyệt có quan hệ, cho nên chức vị có cái tên dễ nghe – Phong Nguyệt Chủ.
Đã gọi là gả cho Phong Nguyệt Chủ, ý là cả đời không gả chồng.
Mị Lục nghe vậy đôi mắt hoang mang mở lớn: “Nàng…”
Trác Ngọc chậm rãi xoay người, ngắt lời hắn: “Hạ quan còn có việc, Lục đại nhân thong thả.”
Sau đó, nàng xoay người rời đi.
Mị Lục nhìn bóng lưng nàng bỏ đi, toàn thân ngơ ngẩn, sau đó lại thấy bước chân nàng có chút lảo đảo, bỗng nguy hiểm nheo mắt lại.
Hắn nhớ tới thật lâu trước đây Mị Thất nói một câu, ừm, có lẽ đôi khi quá lòng vòng cũng không phải chuyện gì tốt.

Lại nói đến bên này, trong dục điện, Bách Lý Thanh không ngâm mình trong hồ chà xát rớt ba tầng da như mọi người nghĩ, mà lẳng lặng dựa vào trên giường, hơi nhíu mày nhìn lục lạc nhỏ trong tay: “Khi nào thì ngươi ra ngoài?”
Tây Lương Mạt cũng không đáng thương vô cùng hầu hạ vị gia này như mọi người tưởng tượng.
Tây Lương Mạt ngồi bên bàn bên cạnh, vừa xem tấu chương vừa thản nhiên nói: “Thế nào, không chịu nổi muốn gặp bọn nhỏ à?”
Bách Lý Thanh liếc nhìn nàng một cái, cười nhạt: “Làm mẹ như ngươi còn nhẫn tâm hơn người cha như ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.