“Hì hì, hoảng tử tôn quý cái gì, nằm xuống còn không phải cũng dâm tiện vậy thôi sao.”
“Chậc, bệ hạ bảo chúng ta dạy dỗ cẩn thận, da thịt non mịn này, chậc chậc, quả nhiên có hương vị của người Tây Địch, chỉ tiếc…”
“Hừ, đừng nhìn mà thèm, hắn chỉ có thể hầu hạ người phía trên kia.”
“Chậc, vậy đúng là… đáng tiếc.”
Nhưng cùng với đáng tiếc.
Là roi da mảnh mảnh, quất trên những nơi da thịt non mềm nhất, có ngón tay sắc nhọn đè lên tứ chi vô lực, cào ra vô số vết máu, có tiếng cười bén nhọn, tiếng trào phùng, tiếng khinh bỉ, chói tai đến tột cùng, như một con dao cùn cứa vào linh hồn hắn, sau đó thứ đồ lạnh băng và bén nhọn đâm vào nơi ấm áp và mềm mại nhất cơ thể hắn, làm linh hồn cũng đông cứng lại.
“… A.” Tiếng thiếu niên nức nở trong đêm tối như một tiếng chim hót thê lương, vô lực như du hồn chốn niết bàn, vừa sắc nhọn vừa hư ảo, là đau đến tận cùng bi ai và bất lực.
Sống mà như đã chết.
Vết máu uốn lượn lan tràn từ dưới thân, nhuộm đỏ băng tuyết xung quanh.
Giống mai — huyết mai.
…
“… Bệ hạ… Bệ hạ… Gia?”
Có tiếng gọi cao vút hơi chút quen thuộc, nhẹ nhưng nôn nóng, xưng hô quên thuộc làm thần trí hắn trở lại từ vực sâu tăm tối xa xôi, trở lại… dưới ánh sáng sáng lạn tươi đẹp.
“Ừ.” Bách Lý Thanh chậm rãi chống lên tấm lưng ưu nhã, tay đỡ mặt, nhấc mí mắt mỏng liếc nhìn người bên cạnh một cái: “Bản tọa không điếc.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-thien-ha/1849065/quyen-4-chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.