Sáng sớm ngày hôm sau, Tây Lương Mạt theo thường lệ không thể rời giường đúng giờ – Cửu Thiên Tuế cảm thấy tâm hồn của mình bị “tổn thương” rất lớn vì nàng vô cớ mất tích, cho nên cần nàng an ủi.
“Cái gì gọi là vô cớ mất tích?” Sau khi mây tan mưa ngừng, Tây Lương Mạt khẽ thở gấp, đỏ mặt đẩy người đang đè trên người mình.
Lão yêu ngàn năm này da mặt càng ngày càng dày!
Bách Lý Thanh lười biếng chống cằm, dừng động tác, cúi đầu dùng chóp mũi cọ lên mặt nàng, cười một tiếng giễu cợt: “Chẳng lẽ không đúng à? Nếu ngươi ngoan ngoãn ở trong cung phê duyệt tấu chương với ta, không bỏ lại ta ra ngoài lêu lổng với Lạc Nhi thì sẽ không đụng phải Lão Ma Vật, sau đó còn bị người ta nhân cơ hội cướp đi!”
Tây Lương Mạt bị hắn cọ ngứa, không nhịn được vội vàng ngồi dậy, cười khẩy: “Chậc, giờ ngươi lại trách ta cơ đấy, ai biết đi chơi một chuyến với Lạc Nhi lại gặp phải lão tổ tông nhà ngươi!”
Người kia vừa nhìn đã biết là lão ngoan đồng, chưa cho nàng nói xong, không phân biệt tốt xấu đã hôn mê nàng ném đi.
“Gắp lửa bỏ tay người, nếu ngươi sớm nói chuyện của chúng ta rõ ràng cho họ hàng hang hốc nhà ngươi thì làm sao ta lại xúi quẩy bị người ta ném đi, nếu gặp mấy kẻ thù cần mạng không cần tiền, để xem ngươi còn cơ hội gặp lại ta không!”
Nói xong, Tây Lương Mạt tức giận lườm Bách Lý Thanh một cái.
Bách Lý Thanh nhíu mày, chậm rãi cúi đầu cắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-thien-ha/1849030/quyen-3-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.