Chương trước
Chương sau
“Sao Vương gia còn chưa đến, sai người đi thúc giục đi, hôm nay không nên lỡ canh giờ tiến cung.” Trinh Nguyên Công Chúa trang điểm xong, nhìn mỹ nhân như ngọc trong gương, gật đầu vừa lòng, sau đó lại nhíu mày nhìn đồng hồ cát.
Tế Lam gật đầu, nhanh chóng xoay người ra ngoài, nào ngờ vừa đẩy cửa ra đã thấy bóng người cao gầy thẳng tắp đang dẫn hai tùy tùng vào.
Tế Lam đúng lúc ngẩng đầu đối diện với gương mặt tuấn mỹ nhã nhặn của Ninh Vương, hắn cúi đầu mỉm cười: “Chủ tử nhà ngươi có ở trong phòng không, đã chuẩn bị xong chưa?”
Ninh Vương nói chuyện luôn dịu dàng, ở gần nam chủ tử như vậy, lại nghe giọng nói của hắn vang lên trên đầu, Tế Lam không khỏi đỏ mặt, lung tung gật đầu: “Vâng, ở trong phòng ạ, Công Chúa điện hạ, à không, Vương phi đã sẵn sàng.”
Ninh Vương nhìn dáng vẻ căng thẳng của Tế Lam, nhân tiện nói: “Ngươi không cần căng thẳng như thế, bình thường gọi quen, nếu nhất thời không thay đổi được cũng là bình thường, không cần để ý.”
Dứt lời, hắn tao nhã cười, xoay người vào phòng, để lại Tế Lam đỏ mặt ngẩn người.
Hai tùy tùng liếc nhìn nhau một cái, lắc đầu rồi cũng vào theo.
“Vương gia.” Trinh Nguyên Công Chúa thấy Ninh Vương tiến vào lập tức đứng dậy cúi chào.
“Ái phi mau đứng dậy đi, đêm qua nghỉ ngơi có tốt không?” Ninh Vương tiến lên đỡ nàng ta ngồi xuống cạnh bàn, dịu dàng hỏi.
Trinh Nguyên Công Chúa gật đầu, cúi hàng lông mi dài như cánh bướm, có chút mất tự nhiên ngượng ngùng nói: “Tốt ạ.”
Đêm đầu tiên của nàng ta dù đã cho Tây Lương Tĩnh nhưng khi đó bị hạ dược, đối phương cũng ở trong trạng thái cuồng bạo, hoàn toàn không có sung sướng gì đáng nói, chỉ có đau.
Cho nên thật ra khi ở cạnh Ninh Vương, hưởng thụ sự dịu dàng săn sóc của Ninh Vương, nàng ta mới biết cái gì là nam nữ hoan ái chân chính.
Cho nên lúc này, Trinh Nguyên ngượng ngùng dù có một nửa là giả nhưng cũng có một nửa là thật.
Ninh Vương nhìn nàng ta, ánh mắt hơi tối xuống, sau đó nhìn về phía những hạ nhân khác trong phòng, thản nhiên nói: “Các ngươi ra ngoài cả đi, bản vương có lời muốn nói với Vương phi.”
Mấy đại cung nữ nhìn nhau rồi không động đậy, mà nhìn về phía Trinh Nguyên Công Chúa, dù bọn họ gọi Tư Thừa Vũ một tiếng cô gia hoặc Vương gia, nhưng chủ tử đứng đắn của bọn họ vẫn là Trinh Nguyên Công Chúa.
Đáy mắt Trinh Nguyên Công Chúa hiện lên một tia kỳ dị, nhưng vẻ mặt vẫn ngượng ngùng như trước, khẽ khoát tay với đám nha hoàn của mình, đám Tế Lam, Tế Nguyệt giờ mới ra khỏi phòng, hai tùy tùng đi cùng Ninh Vương cũng đi theo, đóng chặt cửa.
Gương mặt hồng hào của Trinh Nguyên Công Chúa mang vẻ yêu kiều nhìn về phía Ninh Vương nói: “Vương gia có gì muốn nói cứ nói đi, Trinh Nguyên chăm chú lắng nghe.”
Ninh Vương vỗ tay nàng, dịu dàng nói: “Ta không cần nàng chăm chú lắng nghe, chỉ muốn nói cho nàng một chuyện thôi.”
Sau đó, hắn lấy ra một chiếc hộp gấm tinh xảo từ trong tay áo rộng, đưa cho Trinh Nguyên: “Cái này cho nàng.”
Trinh Nguyên nhìn chiếc hộp gấm xinh đẹp khoảng năm tấc này, trong lòng lạnh nhạt nghĩ, có lẽ chỉ là chút châu báu trang sức thôi, nàng ta ngượng ngùng nói: “Vương gia đã tặng thiếp thân quá nhiều thứ, thiếp thân còn nhận nữa chẳng phải quá xa hoa lãng phí hay sao?”
Nhưng Ninh Vương lại cười, không nói gì thêm mà tự mình mở chiếc hộp ra, để lộ chiếc trâm cài phỉ thúy màu xanh bích trong vắt như nước.
Hình thức của chiếc trâm cài rất đơn giản, điêu khắc hình hoa mai, chất liệu cực kỳ mềm mượt, tuy nhìn không phải đồ mới nhưng vừa thấy thế nước xanh ngắt như có thể hút hồn người ta vào đó, ngàn dặm mới chọn được một kia là biết đó là vật vô giá, ngay cả trong cung cũng không thấy nhiều.
Trinh Nguyên sửng sốt, nữ tử đều thích đồ đẹp, đương nhiên nàng ta cũng không ngoại lệ, có điều sau một tia tán thưởng lóe lên trong đáy mắt, nàng ta vẫn ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Ninh Vương: “Vương gia, đây là…?”
Nàng cho rằng thứ này nhất định có lai lịch gì đó.
“Đây là lễ vật quý trọng nhất mà năm đó phụ hoàng tặng cho mẫu phi của ta, cũng là vật Tây Địch các nàng tiến cống, nghe nói năm đó là của hồi môn của Kim Ngọc Công Chúa, vô giá, khi mẫu phi giao cho ta đã dặn phải tặng cho nàng dâu tương lai làm vật gia truyền, cho nên hôm nay ta giao chiếc trâm cài này cho nàng.” Ninh Vương ôn hòa nói.
Thì ra là của hồi môn của Kim Ngọc Công Chúa trong truyền thuyết, chẳng trách, lúc trước Chân Hưng Đại Đế gần như cho cô con gái út toàn bộ bảo vật trân quý nhất trong quốc khố.
Trinh Nguyên nhìn chiếc trâm cài kia, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Vương gia, vật này rất quý trọng, Trinh Nguyên làm sao có thể nhận được, hơn nữa mẫu phi vẫn còn, sẽ có lúc cần dùng đến những thứ này.”
Ninh Vương nâng mặt nàng lên, ánh mắt xa xôi nhìn nàng: “Ta luôn cho rằng giữa phu thê không nên câu nệ những lễ nghi đau đầu đó, nàng chỉ cần biết nàng là thê tử của ta là đủ rồi, khi ở một mình, chúng ta xưng hô là phu thê.”
Trinh Nguyên sửng sốt, nàng không ngờ Ninh Vương bỗng nhiên lại nói những lời cảm tính này, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Trinh Nguyên Công Chúa đương nhiên nghe theo hắn, bèn ngoan ngoãn nghe lời hắn, làm như ngượng ngùng hô một tiếng: “Phu quân.”
Ninh Vương cười, vươn tay kéo nàng ta vào lòng mình, một tay khác cầm chiếc trâm ngọc bích cắm vào mái tóc như mây của nàng.
Trinh Nguyên muốn giãy dụa, tuy biết nhận lấy chiếc trâm sẽ khiến Ninh Vương vui vẻ, nhưng nàng luôn cảm thấy nhận lấy chiếc trâm này sẽ khiến lòng mình rơi vào thế khó xử, thế nhưng Ninh Vương ôm chặt nàng, nhẹ giọng nói: “Đừng động đậy, như vậy rất đẹp mắt, mẫu phi đã sớm nhìn thấu hồng trần, ở trong cung ăn chay niệm phật, tuy còn mang danh hiệu Thái Phi nhưng đã không hỏi tục sự nữa, đương nhiên cũng sẽ không mang những thứ kim ngọc hồng trần này.”
Hắn dừng một chút, cảm thấy Trinh Nguyên trong lòng mình yên lặng lại rồi mới nói tiếp: “Năm đó mẫu phi một lòng say mê phụ hoàng, cũng từng có một thời gian thắm thiết với phụ hoàng, có điều sau khi sinh ta, phụ hoàng bèn sủng hạnh tần phi khác, gần như đã quên còn có một phi tử như vậy, cho nên bà đã nhìn thấu tình cảm nam nữ, đối với bà mà nói, tất cả chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, tình nguyện dùng thời giờ thanh xuân để phụng dưỡng Phật Tổ, nhưng mà, cũng chính vì thế cho nên mới bảo vệ được ta.”
“Phu quân…” Trinh Nguyên hơi nghẹn trong lòng, muốn nói gì thì lại bị Ninh Vương ngắt lời.
Ninh Vương gối đầu lên đỉnh đầu nàng, dịu dàng nói: “Nhưng mà, từ nhỏ ta đã nghĩ, nếu sau này ta có thê tử, ta sẽ vĩnh viễn không nạp thiếp, chỉ có một mình nàng, một đời một kiếp, toàn tâm toàn ý, chân thành đối đãi, đối xử dịu dàng, không để nàng đau lòng rơi lệ, tuyệt tâm tuyệt tình vì nữ nhân khác.”
Giọng nói của Ninh Vương dịu dàng trầm thấp lại giống như đập mạnh một gậy vào trong trái tim lạnh như băng của Trinh Nguyên, nàng ta cứng đờ trong nháy mắt, không biết phản ứng thế nào.
Đối với một nam nhân quyền cao chức trọng, lời hứa hẹn thế này chẳng khác gì nói nhảm, thậm chí nàng đã nghĩ kỹ sẽ nhặt vài người dung mạo xinh đẹp trong số đại cung nữ của mình, đặt bên cạnh Ninh Vương làm thông phòng, thậm chí là di nương, vừa để chia đi sủng ái của nữ tử khác, hoặc giúp đỡ lẫn nhau, không ngờ rằng hôm nay Ninh Vương lại nói ra những lời này.
“Ngươi…” Trinh Nguyên bật dậy từ trong lòng hắn, nhìn về phía Ninh Vương, do dự nói: “Vương gia, như vậy không hợp lễ, thiếp thân phải khai chi tán diệp cho ngài mới đúng, sao có thể như đố phụ như vậy.”
Ninh Vương nhìn nàng, ánh mắt vừa bằng phẳng vừa sâu lắng: “Ta đã nói gọi ta là phu quân, huống hồ bản thân ta vốn không thích bị lễ giáo trói buộc, có điều thân ở thế tục nên có nhiều chuyện không thể khống chế, nhưng cuộc sống của chính ta tự ta sẽ quyết định, lời ta nói chắc chắn sẽ thực hiện được, nàng hiểu không?”
Trinh Nguyên nhìn ánh mắt sáng ngời thản nhiên của hắn, trái tim như bị thứ gì bóp chặt, có một cảm giác gần như đau đớn hít thở không thông, làm cho nàng xúc động muốn rơi nước mắt.
Trinh Nguyên Công Chúa không phải đồ ngốc, nàng đã nhìn quen phong nguyệt và thủ đoạn của nam nhân, cho nên nàng biết nam tử trước mặt nói thật, ít nhất ở thời điểm hiện tại, hắn không lừa nàng.
Hứa hẹn như vậy, ngay cả phú hộ bình thường cũng không làm được, vậy mà Ninh Vương lại… lại không chút do dự hứa với nàng.
Nhưng mà…
Nhưng nàng thật sự đáng để nam tử tốt như hắn đối xử chân thành sao?
Trinh Nguyên nhắm mắt lại, chớp đi nước mắt trên vành mắt phiếm hồng, giây lát sau nàng ta đứng lên, hít sâu một hơi, cười nói: “Phu quân, thiếp thân hiểu tâm ý của ngài, có điều thời gian không còn sớm, chúng ta thật sự phải vào cung, nếu không bệ hạ và Thiên Tuế gia đều sẽ chê cười chúng ta.”
Ninh Vương nhìn bóng dáng nàng ta, một lát sau mới cười ấm áp: “Được.”
Sau đó hắn tiến lên cầm lấy chiếc áo choàng gấm trên giá treo mặc vào cho nàng, Trinh Nguyên hiển nhiên không quen với hành động vô cùng thân thiết này của Ninh Vương, hơi cứng người.
Còn Ninh Vương thì vừa tự nhiên buộc dây áo choàng cho nàng vừa thản nhiên nói: “Giữa phu thê quý ở chân thành, Trinh Nguyên, chỉ cần từ nay về sau nàng vĩnh viễn không phụ ta, ta nhất định không phụ nàng, ta không dễ dàng hứa hẹn, một khi đã hứa hẹn sẽ không đổi ý.”
Trinh Nguyên cứng đờ, không hiểu vì sao nàng luôn cảm thấy một câu này của Ninh Vương ý tại ngôn ngoại.
Nhưng sau đó, nàng ta buông tầm mắt, cười thản nhiên: “Đương nhiên rồi.”
Rồi sau người nói với đám đại cung nữ Tế Nguyệt, Tế Lam đứng ngoài cửa: “Chúng ta đi thôi.”
Thấy Ninh Vương dường như đã trở lại trạng thái bình thường, ánh mắt Ninh Vương hiện lên một tia ảm đạm, trong lòng khẽ thở dài, sau đó theo nàng ta đi ra ngoài.
Nhìn chiếc kiệu hoa mỹ tám người khênh của Trinh Nguyên, Ninh Vương xoay người lên ngựa, liếc nhìn phủ đệ một cái, nhẹ giọng hỏi: “Thiên Tuế gia đi rồi à?”
Tùy tùng của Ninh Vương lập tức tiến lên thấp giọng nói: “Vâng ạ, một khắc trước đã rời đi.”
Ninh Vương trầm ngâm một lát, gật đầu, sau đó cũng lên ngựa, đi thẳng về phía hoàng cung.
Hai vợ chồng đầu tiên bái kiến tiểu Hoàng Đế – Thuận Đế, bởi Thái Hậu nương nương trầm cảm nghiêm trọng nên được Thái Phi bầu bạn, sau đó lại gặp Cửu Thiên Tuế và Thiên Tuế Vương Phi, rồi tới Thái Miếu viết ngày sinh tháng đẻ của Trinh Nguyên lên ngọc điệp, dâng vào Thái Miếu.
Ninh Vương tới phía trước dự tiệc thiết đãi bách quan, còn Trinh Nguyên Công Chúa vừa mới trở thành Ninh Vương phi thì ở lại hậu cung dự tiệc với ngoại mệnh phụ.
Bởi vì có tân nương mới gả vào là chuyện náo nhiệt nhất trong vài năm qua, cộng thêm Hoàng Đế bệ hạ Tây Địch cũng ở đây, cho nên trong ngoài cung đều bày thịnh yến, oanh thanh yến ngữ khắp trời, tình hình cũng tương đối náo nhiệt.
Tây Lương Mạt vốn nên là người chủ trì của bữa tiệc này, nhưng nàng không thích kiểu tranh chấp nhàm chán giữa nữ nhân, nhà ai cưới tiểu thiếp, phu nhân nhà ai lại giết chết thứ xuất mà lão gia yêu thương nhất, nếu không thì cũng nhân lúc tạo quan hệ, thật sự rất nhàm chán, nên nàng ra hiệu bằng mắt với Bạch Trân.
Bạch Trân và Bạch Nhụy lập tức hiểu ý, đầu tiên Bạch Trân nói: “Vương Phi, ngài uống hơi nhiều rồi, không tốt với thân thể, đi ra ngoài giải rượu đi ạ.”
Bạch Nhụy ở bên phụ họa: “Hẳn là các vị quý nhân sẽ không trách móc đâu.”
Nói xong lại cười hì hì nhìn về phía các phu nhân ở đây.
Các phu nhân tuy đều vây quanh Tây Lương Mạt, muốn dính chút quan hệ, nhưng thấy chính chủ như vậy đương nhiên không dám nói gì, chỉ liên tục gật đầu: “Đương nhiên rồi, ngài ra ngoài đi dạo chút đi, lát nữa chúng ta còn chơi tửu lệnh nữa.”
Tây Lương Mạt làm ra vẻ ngà ngà say, đỏ mặt cười khoát tay: “Các ngươi tha cho ta đi.”
Hai nữ quan lập tức nâng Tây Lương Mạt lảo đảo đi ra ngoài.
Trinh Nguyên hôm nay là người quan trọng, đương nhiên bên cạnh cũng không thiếu kẻ a dua nịnh hót, mà thường ngày nàng ta hay mượn cớ ốm, rất ít tham dự yến hội thế này nên không quen biết quá nhiều người, mọi người thấy thái độ nàng ta hiền hòa nên cũng bằng lòng bắt chuyện.
Đang trò chuyện, nàng ta nhìn thoáng qua thấy Tây Lương Mạt rời đi, đáy mắt hiện lên một tia âm trầm, sau đó lại hạ tầm mắt nở nụ cười với người bên cạnh.
Bên này, Tây Lương Mạt ra khỏi vườn ngự uyển, hít vào một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn hoa phục xinh đẹp phiền phức của mình, nghĩ nghĩ rồi nhấc áo choàng đi về phía hậu điện, vừa đi vừa nói: “Ta đi thay quần áo, đám nữ nhân này rất nhàm chán, ta muốn đi cung yến cho bách quan ở đằng trước, đám Vân Sinh, Samuel cũng ở đấy nữa.”
Nàng luôn cảm thấy đời trước mình là một gã đàn ông sinh nhầm giới tính, cho nên xen lẫn trong đám đàn ông ở đằng trước có vẻ thích hợp hơn, cho dù cũng có tranh đấu, âm mưu dương mưu, nhưng thú vị hơn đám phụ nữ ở đây nhiều.
Bạch Nhụy và Bạch Trân liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương – thật ra chủ tử muốn đi tìm Thiên Tuế gia mới đúng.
Tây Lương Mạt tùy tiện thay một bộ nam trang cấm vệ ở phía hậu điện rồi đi về phía Thái Cực Điện, đi một lát, nàng bỗng nhớ tới cái gì, sờ hà bao của mình, quay đầu nhìn Bạch Nhụy: “Đúng rồi, bột phấn túy hồng trần lần trước chúng ta tinh luyện ở chỗ lão Y Chính, em có còn không?”
Bạch Nhụy bèn 囧: “Chủ tử, không phải ngài lại tính hạ túy hồng trần cho Thiên Tuế gia đấy chứ, ngài thất bại bao nhiêu lần rồi?”
Đây gọi là tà tâm bất tử sao?
Nàng hoàn toàn không thể hiểu được trong đầu chủ tử nghĩ cái gì, hoặc nên nói là không hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, túy hồng trần chỉ là một loại rượu mà thôi, gia đã sai người đổ hết đi nhưng chủ tử còn lén giấu đi vài vò, nhờ lão Y Chính làm thành bột phấn, chỉ cần hòa vào nước là thành túy hồng trần thượng hạng, Quận Chúa đang có ý đồ hạ thuốc phấn đó cho gia đây mà!
Lão Y Chính vốn không chịu, chê phiền phức, nhưng không biết chủ tử nói nhỏ gì với lão Y Chính mà lão Y Chính tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó vẻ mặt xấu xa đồng ý.
Gia đã cướp đoạt của Quận Chúa vài lần nhưng Quận Chúa vẫn còn giấu không ít.
Tây Lương Mạt nhíu mày: “Đây gọi là tình thú, nếu em muốn biết vì sao, chờ em đồng ý lời cầu hôn của Mị Thất rồi tự nhiên cũng sẽ biết.”
Bạch Nhụy lập tức mặt đỏ tai hồng, cúi đầu lấy ra một bao bột phấn trong tay áo đưa cho nàng, lầu bầu nói: “Nô tỳ không thèm làm chuyện này đâu, huống hồ ngài uống túy hồng trần xong cũng như không có việc gì hết.”
Tây Lương Mạt thản nhiên nhún vai: “Vấn đề thể chất cá nhân không ở trong phạm vi có thể khống chế và thảo luận.”
Nói xong, nàng xoay người đi về phía tiền điện.
Khi tới cách tiền điện không xa, có thể nghe được tiếng động ồn ào, khóe môi Tây Lương Mạt cong lên, nghĩ nghĩ rồi định đi vào từ cửa hông, nơi đó là nơi có thể trực tiếp tới gần Cửu Thiên Tuế ở chủ tọa.
Nàng đi thẳng lên, đám vệ xưởng Tư Lễ Giám chịu trách nhiệm bảo vệ đang định ngăn lại, nhìn kỹ mới nhận ra là nữ chủ nhà mình mặc trang phục thị vệ, bèn nở nụ cười kính cẩn thối lui.
Khi Tây Lương Mạt vào điện, xa xa nhìn thoáng qua dáng vẻ hứng thú rã rời của Bách Lý Thanh, hắn lười biếng nằm trên kim loan bảo tọa, không thèm nhìn tình hình náo nhiệt bên dưới, mà một bên khác, Bách Lý Hách Vân thì có vẻ như lão tăng nhập định, người xung quanh cũng không chút biểu cảm, hai ba câu đã đuổi đám quan viên Thiên Triều đang có ý đồ bắt chuyện đi, nhìn có vẻ tự thành một phái.
Nàng không khỏi có hứng trí, nghĩ nghĩ, vừa vặn thấy Tiểu Thắng Tử chỉ huy hai cung nhân bưng rượu xuống, Tây Lương Mạt lập tức vươn tay chặn lại.
Tiểu Thắng Tử đang định chửi người thì bỗng thấy là Tây Lương Mạt, đáy mắt vui vẻ, đang định nói gì với Bách Lý Thanh thì Tây Lương Mạt khoát tay cười, sau đó cầm bầu rượu bưng về phía chủ vị, thuận tay kéo cả Tiểu Thắng Tử lên cùng nàng, còn để Tiểu Thắng Tử đi phía trước.
Bách Lý Thanh vốn như đang ngủ gật, thấy Tiểu Thắng Tử bưng rượu lên không khỏi bực bội lườm Tiểu Thắng Tử một cái: “Không phải bản tọa đã nói không muốn uống à, lại bưng lên làm gì.”
Tiểu Thắng Tử cười tủm tỉm tiến lên nói với Bách Lý Thanh: “Đây là rượu ngon khác thường, Thiên Tuế gia có muốn thử hay không?”
“Rượu ngon cái gì, bản tọa không muốn uống!”
Bách Lý Thanh nhíu mày mất kiên nhẫn nói, đột nhiên nhạy cảm cảm giác được có bóng dáng quen thuộc, hắn nâng đôi mắt âm mị lên nhìn thoáng qua, quả nhiên nhìn thấy bóng người mảnh mai mặc trang phục thị vệ bưng rượu đứng bên cạnh Tiểu Thắng Tử.
Đáy mắt hắn hiện lên ý cười, hắn tao nhã phất tay với Tiểu Thắng Tử: “Được rồi, đúng là rượu ngon, ngươi để lại là được.”
Tiểu Thắng Tử lập tức hiểu ý, cười nói: “Vậy nô tài sai người dâng lên thêm vài món thức ăn nóng, để người phía sau hầu hạ ngài.”
Bách Lý Thanh khoát tay, Tiểu Thắng Tử lưu loát xoay người đi xuống.
Bách Lý Thanh ngoắc ngón tay với Tây Lương Mạt đang đứng đó bất động, cúi đầu tủm tỉm cười nhìn mình: “Lại đây, rót rượu.”
Tây Lương Mạt nghiêm trang cúi đầu, kính cẩn khom người ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Thanh, rót một chén rượu đầy cho hắn: “Đây là rượu ngon quan ngoại tiến cống, mời Thiên Tuế gia dùng.”
“Quan ngoại à, bản tọa ngửi giống như túy hồng trần ấy.” Bách Lý Thanh cầm lấy chén rượu, tao nhã cúi đầu ngửi một hơi, cười cợt nói.
Tây Lương Mạt lắc đầu nói: “Thuộc hạ nghe nói ngài sai người đổ hết loại rượu này đi, thật sự đáng tiếc, nhất định không còn nữa.”
Bách Lý Thanh ngửi ngửi, xác định trong rượu không có mùi của túy hồng trần mới nhíu mày nhấp một ngụm rượu trong chén, ánh mắt hắn dừng trên tiệc rượu náo nhiệt nhưng đầu ngón tay thon dài lại lướt trên đùi Tây Lương Mạt đang quỳ gối bên cạnh hắn: “Thật không? Nhưng đồ nhi của bản tọa luôn nghĩ cách khi sư diệt tổ, cho nên không biết nàng lấy đâu ra bột phấn túy hồng trần, luôn muốn đặt bẫy người khác.”
Lông mi dài và đen như cánh phượng hạ bóng mờ xuống gương mặt hắn, tôn lên làn da như ngọc của hắn, có cảm giác tái nhợt trong suốt lại mê hoặc khác thường.
Tây Lương Mạt nghiêm trang nói: “Ngài nhất định thường xuyên ngược đãi đồ nhi của ngài, nếu không ngây thơ đáng yêu, thuần mỹ lương thiện như nàng làm sao có thể muốn nông nô trỗi dậy.”
Da mặt của Tây Lương Mạt dày đến mức làm cho Bách Lý Thanh phải cúi đầu bật cười, sau đó nhịn cười hỏi: “Nông nô là cái gì?”
Nha đầu này thỉnh thoảng lại nói ra một vài từ ngữ xa lạ không lý giải nổi, hỏi lại thì nàng nói nàng đọc nhiều tạp ký dã sử, tha phương ký sự, cho nên biết một ít thứ kỳ quái.
Tây Lương Mạt lại rót một chén rượu cho hắn rồi mới nói: “Đó là nô lệ!”
Bách Lý Thanh cười khẽ, đôi mắt âm mị lóe lên một tia sáng kỳ lạ: “Vậy sao? Xem ra bản tọa thật sự quá nuông chiều tiểu nha đầu kia, làm cho nàng không biết trời đất gì, không biết cái gì mới gọi là nô lệ…”
Nói xong, một bàn tay khác của hắn sờ vào từ dưới vạt áo của nàng, bò lên vòng eo trắng như tuyết, ái muội xoa nắn.
Tây Lương Mạt lặng lẽ kẹp khuỷu tay, giữ lại bàn tay hạnh kiểm xấu của hắn, thừa dịp mình đưa lưng về phía yến hội, một bàn tay khác cầm bầu rượu đập lên tay hắn một cái: “Làm gì đấy? Ta thấy ngươi nhàm chán mới lên đây với ngươi, đừng có làm càn, sau lưng có rất nhiều người kìa.”
Bách Lý Thanh ngược lại hưởng thụ cách nàng kẹp tay mình, toàn bộ lòng bàn tay dán lên làn da trắng mịn như trứng gà bóc của nàng, mắt phượng nhướng lên liếc Tây Lương Mạt, cười cợt nói: “Ngươi sợ ta nhàm chán hay chính ngươi nhàm chán cho nên mới muốn tìm người chơi với ngươi?”
Tây Lương Mạt vừa ý đồ kéo tay hắn ra khỏi người mình vừa mỉm cười: “Có gì khác nhau không?”
Bách Lý Thanh cũng học dáng vẻ nghiêm trang của nàng: “Chậc, đương nhiên khác nhau rồi, nếu ngươi nhàm chán, muốn ta tiếp khách thì đương nhiên phải trả giá rồi.”
Tây Lương Mạt nhíu mày: “Trả giá gì?”
Bách Lý Thanh cười với nàng, ngoắc ngón tay: “Ái khanh đưa lỗ tai lại đây.”
Tây Lương Mạt nhìn trái nhìn phải, phát hiện yến hội phía sau vẫn náo nhiệt, mà người xung quanh cũng không nhận ra sự khác thường của bọn họ, bèn làm ra vẻ cúi đầu nghe sai bảo, thuận tiện cảnh giác theo dõi hắn, nếu hắn muốn sờ mó mình sẽ lập tức đứng dậy.
Dù sao nàng tới đây để tìm việc vui, không phải tới để bị tìm vui, trình diễn cảnh thân mật cho người lạ xem.
Nhìn dáng vẻ tiểu hồ ly cảnh giác chuẩn bị bắn ra ngoài bất cứ lúc nào của Tây Lương Mạt, Bách Lý Thanh cười thầm trong lòng, trên mặt lại không chút biểu cảm chờ nàng nhích tới gần mới lười biếng nói: “Đương nhiên là hiến thân… để bản tọa giải buồn.”
Nói xong, hắn ra vẻ muốn cắn vành tai nàng, Tây Lương Mạt lập tức giật bắn lên, nhưng rốt cuộc nàng vẫn tính sai, bỗng nhiên cảm thấy ngực hơi lạnh, thì ra mục đích của Bách Lý Thanh hoàn toàn không phải cắn lỗ tai nàng, mà thừa dịp nàng buông lỏng khuỷu tay trực tiếp thò tay vào bóp bầu ngực mềm mại của nàng.
Tây Lương Mạt bị ngón tay lãnh lẽo của hắn kích thích toàn thân run lên, suýt chút nữa kêu ra tiếng theo bản năng, cũng may tiếng hét đến cổ họng bị nàng nuốt xuống, nàng đỏ mặt cáu giận trừng mắt nhìn Bách Lý Thanh đang diễn tư thế ung dung quý phái: “Ngươi…”
Nàng quên béng mất Cửu Thiên Tuế am hiểu nhất dương đông kích tây!
Lão yêu ngàn năm này, vẫn lấy trêu đùa nàng làm niềm vui!
“Làm sao vậy?” Bách Lý Thanh vẫn ra vẻ lười biếng tao nhã như trước.
“Xấu xa!” Tây Lương Mạt tức giận lầu bầu.
Bách Lý Thanh nở nụ cười, đáy mắt như có tia sáng kỳ dị lướt qua, hắn chống má liếc Tây Lương Mạt nói: “Chậc, nếu trò cưng hy vọng vi sư xấu xa thì nếu vi sư không xấu xa chẳng phải sẽ có lỗi với sự tha thiết mong đợi của ngươi sao.”
Nói xong, hắn còn không kề kiêng dè, trực tiếp vươn tay kéo vạt áo Tây Lương Mạt đè nàng xuống, không hề khách khí hôn lên cánh môi mềm mại nở nang của nàng.
Tây Lương Mạt giật mình, xấu hổ đến mức toàn thân đỏ hồng lại không dám giãy dụa mạnh, bởi Bách Lý Thanh nửa nằm trên kim loan bảo tọa, nàng đưa lưng về phía yến hội, bị hắn kéo xuống như vậy nếu không giãy dụa nhìn qua thật sự giống Bách Lý Thanh đang ghé tai dặn dò hạ nhân cái gì, nếu giãy dụa, tự nhiên sẽ… mất mặt đến mức người qua đường cũng biết, Thiên Tuế Vương Phi thèm khát đến mức cầu hoan với một thái giám trước mặt công chúng!
Tây Lương Mạt vô cùng xấu hổ và hối hận, nàng đã quên lão yêu ngàn năm này không biết ăn chay là gì, chỉ cần thích là hoàn toàn dám làm chuyện không thích hợp làm ở chốn công cộng.
Có lẽ Bách Lý Thanh đoán được điểm này của nàng, tính tình lại thích kích thích nên không chút khách khí đẩy môi nàng ra, trực tiếp công thành đoạt đất bên trong.
Cho đến khi Tây Lương Mạt thở dốc hắn mới cảm thấy mỹ mãn buông nàng ra, vừa lòng liếm khóe môi: “Ừm, tiết mục trên yến hội hôm nay quả thật không tệ.”
Tây Lương Mạt đỏ hồng hai má như anh đào tháng ba, miệng bị hắn cắn sưng lên, nàng xấu hổ che miệng trừng mắt với hắn: “Ngươi không biết xấu hổ.”
Tuy có lẽ người sau lưng không nhìn thấy nhưng hạ nhân xung quanh vẫn trông thấy, cho nến ánh mắt nàng đảo quanh, thủ vệ đứng thẳng xung quanh đều là Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ thân tín của Bách Lý Thanh, mọi người đang mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn phía trước, giống lão tăng nhập định.
Nhưng càng như vậy càng chứng minh mọi người đã nhìn thấy gì.
Tây Lương Mạt sâu sắc bi ai vì bản thân không có đầu óc mà xem nhẹ giới hạn phẩm đức của lão yêu ngàn năm này.
Nhưng nàng còn chưa kịp bi ai cho bản thân xong phía sau đã vang lên giọng nói thản nhiên của nam tử: “Thiên Tuế gia, làm sao vậy?”
Tây Lương Mạt cứng đờ, sắc mặt đỏ lên, đó là giọng của Bách Lý Hách Vân, nàng quên béng mất ánh mắt Bách Lý Hách Vân cũng cực kỳ tinh, vừa rồi động tĩnh bên này hơi lớn chút, nếu bị hắn nhìn thấy thật sự sẽ mất mặt đến mức bốn biển đều biết.
Nhất là tay của tên khốn kiếp này còn ở trong quần áo nàng!
Bách Lý Thanh nhìn về phía Bách Lý Hách Vân đang nghi hoặc nhìn tới đây, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt: “Không có gì, chỉ có chút việc muốn sai hạ nhân đi làm thôi.”
Bách Lý Hách Vân hoài nghi nheo mắt nhìn bóng người đang quỳ, luôn cảm thấy thị vệ đó có chút quen mắt, bèn đứng dậy cầm chén rượu đi về phía Bách Lý Thanh, mỉm cười nói: “Chúng ta cùng cạn một chén được không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.