Hàng lông mày dài của Bách Lý Thanh khẽ nhướng lên, nhìn Liên công công cười khẩy: “A, tiểu nha đầu kia cho ngươi cái gì tốt mà nói đỡ cho nàng như thế?”
Liên công công thấy trong đôi mắt âm mị của Bách Lý Thanh không có vẻ tức giận, liền cười nói: “Không dám, chỉ là, nếu phu nhân là nữ tử tầm thường thì có lẽ Thiên Tuế gia cũng chướng mắt.”
Bách Lý Thanh thoáng ngừng, khẽ hừ một tiếng, không biết nghĩ tới cái gì bỗng nhìn về phía Tiểu Thắng Tử hỏi: “Phía lão già Tĩnh Quốc Công kia có tin tức gì không?”
Tiểu Thắng Tử lập tức tiến lên nhẹ giọng nói: “Phủ Quốc Công rất im lặng, nghe nói Quốc Công gia thấy lão phu nhân không khỏe đã dẫn người trong nhà lên Thu Sơn cầu phúc, nay chỉ còn Tam lão gia và vài người trông nhà.”
Tam lão gia kia là quan văn tầm thường, còn là thứ xuất, bình thường cũng nhát gan cẩn thận.
Bách Lý Thanh nghe vậy hơi nhếch khóe môi: “Cầu phúc? Lão già Tây Lương này ngược lại thức thời đấy.”
Chỉ sợ là không muốn liên lụy vào việc này cho nên mới lên núi cầu phúc ngay lúc chuẩn bị đưa tang tiên đế thế này, có điều…
Bách Lý Thanh nhìn ánh chiều tà ngoài cửa sổ, lười biếng nói: “Hừ, cả đời này hắn chỉ biết lo chuyện của mình, có điều lần này e là không được rồi.”
Khi chủ tớ ba người nói chuyện bỗng thấy Lý Mật đang dẫn người vội vàng bước vào.
Lý Mật đầu đầy mồ hôi, chắp tay nói với Bách Lý Thanh: “Thiên Tuế gia, Thái Tử muốn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-thien-ha/1848952/quyen-2-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.