Ngay khi bầu không khí bên trong cung thành đang rất áp lực vì cái chết của Lục hoàng tử Tư Thừa Niệm, bầu trời u ám, tại Thiên Dương Quan cách đó ngàn dặm cũng đang kịch chiến, bụi đất cuồn cuộn.
Trên đỉnh núi cao nhất, bóng dáng nữ tử yểu điệu mảnh khảnh lắc lư như sắp đổ, chỉ là, bất kể cuồng phong vùi dập cỡ nào nàng vẫn không ngã xuống, ngược lại giống một u hồn sơn dã, lạnh lùng nhìn bụi đỏ bốc lên dưới chân núi, tiếng hét vang lên bốn phía, có gió cuốn đất đỏ mang theo mùi máu tươi lên.
Người phía sau nàng nhìn trận chiến gần như có thể nói là nghiêng hẳn về một bên dưới đó, gót sắt ngựa của Đỗ Lôi đã hoàn toàn bước vào trong Thiên Dương Quan, Chu Vân Sinh lại không nóng vội chút nào, chỉ trầm ngâm nói: “Tiểu tiểu thư, có thể bắt đầu chưa?”
Tây Lương Mạt nhìn người của Đỗ Lôi chạy như bay, thế như chẻ tra, một phần kỵ binh dẫn đầu đã vượt qua Thiên Dương Quan.
Nàng nheo mắt lại hết sức chăm chú nhìn chín ngàn kỵ binh một đường xuyên núi, nói nhỏ: “Ừ, chờ một lát nữa đi.”
Chu Vân Sinh hơi nhăn mày: “Nhưng nếu còn đợi nữa chỉ sợ bọn chúng sẽ rời khỏi Thiên Dương Quan.”
Tây Lương Mạt không chút để ý nói: “Ừ…”
Khoanh tay đứng, nàng chậm rãi nắm chặt nắm tay, bàn tay chậm rãi thấm mồ hôi.
Chu Vân Sinh nhìn dáng vẻ Tây Lương Mạt chỉ có thể kiềm chế bất an trong lòng mà im lặng.
Nhưng mắt thấy ngay cả Đỗ Lôi cũng dẫn người chạy ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-thien-ha/1848949/quyen-2-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.