Dầu hỏa đậm đặc từ những lỗ hổng trên tường mật đạo tràn ra đang đổ thẳng xuống đầu Tây Lương Mạt.
Động tác của Mị Tinh cũng rất nhanh, lập tức đẩy mạnh Tây Lương Mạt ra, Tây Lương Mạt bị đẩy đập lên tường mới dừng lại, sau lưng đau nhói làm cho nàng không nhịn được kêu một tiếng, còn Mị Tinh thì bị dầu hỏa dội ướt toàn thân.
“Chậc… đáng ghét…”
Trong hỗn loạn, Tây Lương Mạt nghe được tiếng người từ đâu đó trên đỉnh đầu truyền đến, nàng nâng tầm mắt vừa vặn thấy có bóng người thoáng qua một lỗ thông gió trên mật đạo, sau đó từ trên thả xuống vô số mồi lửa.
Mồi lửa gập dầu thoáng chốc bùng lên cháy hừng hực, Tây Lương Mạt kinh hãi: “Mị Tinh!”
Đám Bạch Ngọc, Bạch Trân đều chết điếng người, theo bản năng muốn kéo Mị Tinh ra.
Toàn thân Mị Tinh đầy dầu hỏa, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, hét lớn với Tây Lương Mạt: “Đừng tới đây, đi mau!”
Dứt lời, nàng bắt đầu cởi quần áo trên người, tuy động tác của Mị Tinh cực nhanh, chỉ chốc lát đã cởi chỉ còn cái yếm, nhưng tốc độ ngọn lửa lan ra càng nhanh hơi, chỉ chớp mắt đã cháy đến quần nàng, không khí tràn ngập mùi da thịt cháy khét.
Trong mắt Mị Tinh thoáng qua một tia tàn nhẫn, dùng sức xé quần mình ra, giơ tay dùng dao găm trên cổ tay cắt tóc mình xuống.
Nhưng bị dính dầu nào có dễ dàng lau hết như vậy, khóe mắt Tây Lương Mạt liếc thấy ngọn lửa đã theo dầu hỏa lan tới gần, trong không khí tràn ngập mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-thien-ha/1848937/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.