“Vâng!” Nha hoàn bên cạnh Đổng di nương nhẹ giọng nói.
Đổng di nương nghĩ nghĩ, bỗng nói: “Không được, tự ta đi, chúng ta về trước đã.”
Dứt lời, nàng ta xoay người vội vàng đi về chỗ ở của mình.
Bởi nàng ta mang thai nên Tĩnh Quốc Công sai người để nàng chuyển đến một tiểu lâu hoa mỹ, tên gọi – Thúy Vũ Các.
Đối với đứa con muộn màng này Tĩnh Quốc Công vô cùng yêu thích, cũng giảm đi không ít phiền muộn, áy náy và đau thương trong lòng hắn sau khi Lam Linh qua đời.
Đổng di nương tiến vào lầu các liền sai bảo: “Đi lấy một bồn nước đến cho ta, ta sửa sang lại một chút sẽ đi…”
Lời nói của nàng ta dừng khựng lại khi nhìn thấy bóng người đội mũ trùm đầu ngồi bên bàn tròn bằng gỗ lim khắc hoa văn chùm nho trong phòng mình.
“Chủ tử?” Trên mặt Đổng di nương hiện lên một tia bất an, sau đó hơi khom mình với bóng người mảnh mai yểu điệu kia.
Nhưng có thể thấy trên mặt nàng ta không có nhiều vẻ cung kính.
Cô gái được gọi là chủ tử kia mặc áo choàng màu đen, mũ che hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi môi nhỏ nhắn cong cong, nàng nhìn dáng vẻ luộm thuộm của Đổng di nương, mỉm cười: “Thế nào, Tây Lương Mạt làm khó ngươi à?”
Đổng di nương không đợi nàng kia gọi đã đứng dậy, ngồi xuống một bên khác của cái bàn tròn gỗ lim, sai nha hoàn ở bên: “Đi lấy hai bát huyết yến hôm qua Quốc Công gia sai người đưa tới.”
Sau đó nàng ta hừ lạnh một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-thien-ha/1848933/quyen-2-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.