Cuối cùng, dưới sự nửa uy hiếp nửa dụ dỗ của hắn, Tây Lương Mạt như hắn mong muốn cũng vẽ một gương mặt tiểu sinh, bình thường nàng vốn đã xinh đẹp, hóa trang thành tiểu sinh đương nhiên mắt ngọc mày ngài, mũi quỳnh môi đỏ, tuấn tú vô cùng, tóc đen buộc lên chấm vai càng có vẻ phong lưu phóng khoáng.
Bút trên tay Bách Lý Thanh dừng lại, nhìn dáng vẻ Tây Lương Mạt có chút giật mình.
Tây Lương Mạt nhìn vào đôi mắt tô vẽ tinh xảo quyến rũ của hắn, trong đó mông lung mờ mịt, thần trí không biết đã lưu lạc ở chỗ nào, còn hiện lên vài phần buồn bã trống rỗng.
Nàng không khỏi âm thầm thở dài, hắn và nàng dù sao vẫn không giống nhau.
Tây Lương Mạt vươn tay vuốt gương mặt tinh xảo của hắn, nhẹ giọng nói: “Ta tin rằng mẫu thân và tiên hoàng nhất định đang ở một thế giới khác, vẫn nắm tay cầm sắt hòa minh như trước, bà hát hí khúc, tiên hoàng gảy đàn, cả đời cầm khúc giao hòa.”
Rốt cuộc nàng vẫn là khách ngoại lai, trí nhớ kiếp trước còn gắn chặt trong lòng nàng, làm cho thỉnh thoảng lòng nàng có nặng xuống vì sự lạnh lùng tàn nhẫn của người thân, nhưng càng nhiều lạnh nhạt bỏ qua hơn, chỉ coi kiếp này là một vở kịch, gửi hồn tha hương.
Hắn thì khác, lại mạnh mẽ, lại tàn nhẫn, lại lạnh nhạt, hắn vẫn là diễn viên, làm sao có thể tự kéo bản thân ra?
“Thật không? Thật ra nếu năm đó đi cùng mẫu thân, có lẽ triều đình bây giờ sẽ không có gian nịnh như ta đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-thien-ha/1848931/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.