“Thiên Tuế gia, vậy nếu Lục Tướng gia cứ luôn tới phủ thì sao?” Tiểu Thắng Tử có chút lo lắng chen lời nói nhỏ.
Bách Lý Thanh lạnh lùng nói: “Nếu lão tới thì cứ đuổi ra là được.”
Muốn phương pháp giải tai họa?
Hừ, nếu thèm chết đắc tội Cửu Thiên Tuế hắn thì hưởng thụ cảm giác đau đớn, khó xử, nóng lòng như lửa đốt đi!
Tiểu Thắng Tử lắc đầu, trong lòng thầm mắng Lục Tướng gia quá không có mắt, đối nghịch với Cửu Thiên Tuế chẳng phải muốn chết hay sao!
Bách Lý Thanh nhìn sắc trời, sắc mặt không khỏi càng thêm bực bội: “Lại ban đêm rồi, đúng là một ngày không thú vị.”
Tiểu Thắng Tử nhìn Bách Lý Thanh một cái, cười nói: “Gia nhớ Quận Chúa, à không, nhớ phu nhân rồi.”
Bách Lý Thanh lười biếng thở dài một tiếng: “Đúng vậy, nha đầu kia không ở đây, bản tọa không biết phải chơi thế nào mới vui nữa.”
Dứt lời, bốc một nắm hạt dưa từ cái túi gấm bên cạnh, chầm rì rì bắt đầu cắn.
Tiểu Thắng Tử yên lặng phủi một đống vỏ hạt dưa đang bay xuống đầu mình.
Thật ra hắn cũng rất nhớ phu nhân, đã quen hầu hạ một Thiên Tuế gia dễ tính rồi, nay lại đối mặt với gia khó hầu hạ trước kia, thực sự là… thời gian bi thảm.
— Ông đây là đường ranh giới Cửu Thiên Tuế rất ngứa tay —
“Hắt xì!” Tây Lương Mạt thấy mũi ngứa ngứa, không nhịn được hắn xì một cái rõ to.
Bạch Trân thấy Tây Lương Mạt như vậy, vừa lau mồ hôi trên trán mình vừa cười hì hì: “Mặt trời chói chang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-thien-ha/1848917/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.