Chương trước
Chương sau
Bách Lý Thanh nghe vậy thân mình lập tức cứng nhắc, hắn chỉ âm u lạnh giá nhìn Hoàng Đế, không nói một lời.
Tuyên Văn Đế nhìn hắn, bỗng cười ra tiếng: “Thanh Nhi, ngươi biết ta cần bạch linh phấn, nhưng ngươi đừng quên Lạc Nhi hắn cần cái gì.”
Đôi mắt lạnh của Bách Lý Thanh giống như tràn ra sát khí, bao phủ Tuyên Văn Đế: “Ngươi nói gì!”
Tuyên Văn Đế bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm cũng không nhịn được lùi một bước, sau đó âm u cười: “Ta nói, Lam Linh chết là vì cắt cổ tay phải không? Máu của nàng cho hết ngươi và Huyết bà bà làm dược phải không? Tuy không biết vì sao ngươi uống giải dược của Lam Linh xong lại không có cảm giác gì, nhưng Lạc Nhi không tốt số như ngươi chứ gì? Nghe nói gần đây số lần phát tác của hắn nhiều lên? Hắc hắc.”
Chuyện Bách Lý Lạc phát điên trong phủ Thiên Tuế bao nhiêu người nhìn thấy, đương nhiên không giấu được.
Bách Lý Thanh lạnh lẽo nhìn hắn, nghiến từng chữ nói: “Ngươi đã làm gì chúng ta?”
Thấy Bách Lý Thanh toàn thân toát ra cảm giác dồn nén khiến người ta gần như không thể hít thở, giống như quỷ dưới địa ngục bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành hàng ngàn con dao xẻ thịt ngươi tại chỗ, Tuyên Văn Đế siết chặt hai tay, khoang tay quay mặt đi: “Các ngươi tưởng loại cổ kia chỉ đơn giản như tằm ăn vào huyết mạch thôi sao? Hừ, đừng tưởng ta không biết khi Lam Linh dùng máu mình làm giải dược cho các ngươi cũng đã hạ độc vào máu, muốn mượn việc chăn gối để đối phó ta. Ta cũng chỉ biết thời biết thế sai người động tay động chân với cổ độc kia thôi. Nếu không, có một ngày các ngươi dùng đủ lượng máu của Lam Linh, hoàn toàn giải độc, lẽ nào không phải một chuyện nguy hiểm hay sao?”
Tuyên Văn Đế có thể thuận lợi cướp lấy vương vị không chỉ dựa vào sự giúp đỡ của Lam Đại nguyên soái, năm đó nhờ sự sâu sắc và tinh mắt, hắn nhìn người cực kỳ chuẩn xác, bất kể là tuyển tài võ của Lam Đại nguyên soái và Tây Lương Vô Ngôn, hay đề bạt văn thần như Bách Lý Thanh và Lục Tướng gia, hắn đều có những cách dùng người riêng.
“Ta… Trẫm dám dùng ngươi đương nhiên phải cam đoan sự an toàn của trẫm. Tuy ngươi đã tịnh thân, không uy hiếp đến ngôi vị Hoàng Đế của trẫm, nhưng trẫm vẫn phải có chiêu sau miễn cho ngươi sẽ đả động giang sơn của trẫm.” Tuyên Văn Đế nhìn Bách Lý Thanh, đột nhiên nở nụ cười lớn, một tay lại vén mái tóc dài trước ngực hắn, nói từng chữ một: “Thanh Nhi, trẫm có thể cho ngươi vinh hoa phú quý vô thượng, có thể cho ngươi tất cả vinh sủng, có thể mặc ngươi chém giết sủng thiếp ái phi của trẫm, xử lý bách quan chúng thần, coi như là thực hiện lời nói của Lam Linh, đối tốt với các ngươi. Nói mới thấy, tuy trẫm lợi dụng ngươi để thay trẫm bảo vệ giang sơn thiên hạ này, nhưng những gì trẫm cho ngươi không phải ít, ít nhất là cho nhiều hơn Lam Linh đã làm, nàng biết rõ trẫm chạm vào ngươi và Lạc Nhi vì cái gì, nhưng vẫn lợi dụng thời cơ chế giải dược cho các ngươi mà hạ độc lên người các ngươi, tương đương với ép các ngươi hầu hạ trên long sàng của trẫm, có phải không?”
Gương mặt vốn tuấn tú của Tuyên Văn Đế vặn vẹo méo xệch, năm đó Hoàng Đế bệ hạ coi như là mỹ nam tử nổi danh kinh thành, chỉ là nhiều năm ăn đan dược, cùng với đau và hận khi cầu không được Lam Linh phu nhân, bi và khổ vì người yêu đã chết, đã ăn mòn gương mặt và trái tim hắn, làm cho hắn nhìn có vẻ điên cuồng và thần kinh.
Bách Lý Thanh siết chặt nắm tay trong ống tay áo rộng hoa mỹ, đôi mắt hẹp dài tinh xảo hơi buông xuống, lông mi dài và đen như lông chim lấp lánh ánh sáng, chiếu xuống cái bóng mờ trên gương mặt trắng nõn của hắn, làm cho người ta không nhìn thấu tâm tình hắn, nhưng đôi lông mi khẽ run vẫn tiết lộ nỗi lòng hắn.
Tuyên Văn Đế hắc hắc cười nhìn dáng vẻ đó của hắn, còn không sợ chết vươn tay nhéo cằm Bách Lý Thanh: “Ngươi xem ngươi này, chính là dáng vẻ này năm đó mới khiến vi huynh nhìn mà chán ghét. Có một gương mặt thế này chính là yêu nghiệt hại nước hại dân, chẳng khác nào mẫu thân xuất thân hạ lưu của ngươi, Công Chúa Tây Địch cái gì, đúng là nực cười, một đám tội dân bị Thiên Triều lưu đày ra biên cảnh, ỷ vào gót sắt Thiên Triều không thể giẫm đến liền trở thành hải tặc, tặc tử cũng dám vọng xưng hoàng thất, xưng công chúa. Ả mẫu thân tiện nhân của ngươi còn dựa vào gương mặt như yêu tinh mà mê hoặc phụ hoàng, làm cho phụ hoàng vắng vẻ mẫu thân, thậm chí muốn truyền ngôi vị Hoàng Đế cho ngươi, song sinh vốn là xúi quẩy, phụ hoàng đúng là già nên hồ đồ rồi. Không biết khi lão nhìn thấy đôi con trai bé nhỏ lão yêu thương nhất biến thành loại nam không ra nam, nữ không ra nữ, rên rỉ dưới người trẫm thì có tức đến đội mồ sống dậy hay không, ha ha ha!”
Sự tra tấn của hắn đối với Bách Lý Thanh và Bách Lý Lạc ngoại trừ trả thù Lam Linh, còn mang theo oán hận cực độ với tiên đế năm xưa, oán hận và không cam lòng đã sớm vặn méo thần trí và tâm hồn hắn, kết hợp với địa vị cao nhất làm cho hắn có được quyền lực tuyệt đối muốn làm gì thì làm, hắn hoàn toàn không quan tâm chuyện mình gây ra có là thiên lý bất dung hay không, có là vặn vẹo nhân luân hay không, có là mất đi lương tri hay không.
Tiếng cười gần như điên cuồng của hắn đột nhiên ngừng hẳn, cổ họng hắn bị bóp chặt đau nhức, làm cho hắn hổn hển thở không ra hơi.
“Nói đủ chưa?” Bách Lý Thanh dùng một tay bóp lấy cổ Tuyên Văn Đế, đè hắn lên cây cột, đôi mắt hẹp dài âm mị chìm trong một màu đỏ tươi, cất dấu sát khí hủy diệt thiên địa làm cho cả Tu Hành Điện bị bao phủ bởi một bầu không khí đen tối.
Nếu là người bình thường có lẽ đã sợ đến vỡ mật, nhưng giờ phút này Tuyên Văn Đế đã hít quá nhiều bạch linh phấn, đầu óc tuy còn cảm nhận được cái chết tới gần nhưng nỗi sợ hãi cực độ lại làm cho hắn cảm thấy hưng phấn dị thường, hắn sống chết bấu lấy bàn tay Bách Lý Thanh đang bóp cổ mình: “Chẳng lẽ… trẫm nói sai rồi à… Trước khi có ngươi và người mẹ ti tiện của ngươi, trẫm mới là… mới là… hoàng tử được phụ hoàng gửi gắm kỳ vọng cao nhất… Ngươi… Mẹ con các ngươi vốn không thuộc tộc ta… Trẫm chỉ tiếc năm đó mẫu hậu không diệt cỏ tận gốc mẹ con các ngươi, lại để cho các ngươi chạy mất.”
Năm đầu ngón tay của Bách Lý Thanh dần siết chặt, cho đến khi Tuyên Văn Đế thật sự không hít nổi không khí nữa, run run dãy dụa, hắn vốn cũng từng tập võ, võ nghệ còn không yếu, có điều mười mấy năm trầm mê đan dược võ nghệ nội lực đã hoang phế, làm sao có thể chống lại Bách Lý Thanh. Dưới năm ngón tay thon dài của Bách Lý Thanh, sắc mặt hắn dần tím ngắt, hắn bỗng cảm thấy mình chỉ là một con kiến, dần dần cảm nhận được bóng tối của cái chết hoàn toàn bao phủ trên người mình.
Hắn sinh lòng sợ hãi, dùng hết tất cả sức lực của mình để giãy ra một chút không gian để hít thở, đồng thời điên cuồng gào lên: “Ngươi… Ngươi không muốn… không muốn lấy giải dược… của Bách Lý Lạc à.”
Lời này vừa nói ra quả nhiên Tuyên Văn Đế lập tức cảm giác ngón tay Bách Lý Thanh đang bóp cổ mình thoáng chốc cứng đờ.
Đáy mắt hắn hiện lên một tia vui mừng, giãy dụa nói tiếp: “Nếu ngươi muốn… muốn Bách Lý Lạc… điên đến chết… thì ngươi giết trẫm đi.”
Bách Lý Thanh nhìn hắn, ánh mắt tối tăm, hắn đột nhiên buông lỏng tay.
Tuyên Văn Đế không đề phòng liền ngã xuống đất.
Thoát thân từ bàn tay tử thần, Tuyên Văn Đế ngồi dưới đất không ngừng ho khan: “Khụ khụ… khụ khụ…”
“Nói, giải dược ở đâu?” Giọng nói đầy áp lực và lạnh như băng của Bách Lý Thanh vang lên trên đầu Tuyên Văn Đế.
Tuyên Văn Đế vừa ho khan vừa nhìn hắn nở nụ cười quỷ dị: “Hắc hắc, ngươi muốn giải dược, vậy thì đưa Mạt Nhi vào cung đi.”
Bách Lý Thanh dùng khóe mắt liếc hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi nằm mơ!”
Tuyên Văn Đế vịn cây cột lảo đảo đứng lên, không sợ chết kéo vạt áo Bách Lý Thanh, nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi cũng giống ta đúng không? Trông thấy Mạt Nhi sẽ nhớ tới Lam Linh năm đó, thế nào, ngươi muốn bảo vệ nàng? Lam Linh bảo ngươi làm vậy phải không?”
Trong mắt Bách Lý Thanh tràn đầy chán ghét, hắn hất tay Tuyên Văn Đế ra, giọng nói lạnh như băng: “Bản tọa muốn giải dược, Mạt Nhi cũng sẽ không giao cho ngươi.”
Tuyên Văn Đế nhìn hắn, cười cổ quái nói: “Cá và tay gấu không thể có được cả hai, ngươi chọn một cái đi.”
Hắn thoáng dừng, bỗng nhiên nhớ tới chủ ý hành hạ nào khác, hắn soi mói Bách Lý Thanh một lát, đôi mắt vốn đục ngầu bỗng hiện lên một tia sáng quái lạ.
Giống như mơ màng đã lâu, đột nhiên hắn lại là đế vương trẻ tuổi âm hiểm khôn khéo, không từ thủ đoạn để đăng vị năm đó.
“Trẫm mới nhận ra nhiều năm không chú ý, gần đây ái khanh ngày càng phong hoa tuyệt đại.”
Tuyên Văn Đế ghé sát vào tai Bách Lý Thanh nói gì đó, đôi mắt Bách Lý Thanh nhíu chặt lại, sau đó nắm đấm không chút khách khí hung bạo đập lên mặt Tuyên Văn Đế.
Một đấm này hắn không dùng bất cứ nội lực gì, chỉ thuần túy dùng sức lực toàn thân để đánh lên mặt Tuyên Văn Đế.
Tuyên Văn Đế cười lạnh, bỗng nhiên vung tay miễn cưỡng ngăn cản phần lớn nắm đấm của Bách Lý Thanh, nhưng vẫn có lực mạnh đánh vào cằm hắn, khiến hắn lảo đảo lùi lại mấy bước. Nhưng hắn không giận, cũng không buồn bực, chỉ ngẩng đầu chậm rãi lau vết máu trên khóe môi mình, cười nhạt: “Ngươi cũng biết, trẫm luôn thích sự thấu tình đạt lý của ngươi, cũng nhớ công sức cực nhọc vất vả nhiếp chính thay trẫm nhiều năm qua. Sau khi Lạc Nhị điên rồi, đã nhiều năm trẫm không chạm vào các ngươi, ái khanh cũng biết trẫm nể trọng ngươi nhiều đến mức nào, nhưng trẫm cần ngươi chứng minh với trẫm, bất kể tương lai thế nào ngươi sẽ vĩnh viễn không thay đổi lòng trung thành của ngươi đối với trẫm.”
Hai người đối mặt rất lâu, khi Tuyên Văn Đế quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt âm trầm tối đen của Bách Lý Thanh, Bách Lý Thanh bỗng chậm rãi nhắm đôi mắt âm mị lại, giấu đi hận ý ngập trời và sát khí gần như có thể hủy thiên diệt địa trong đó.
Tiếng nói lạnh lùng của hắn vang vang trong cung điện trống trải: “Mấy ngày nữa Mạt Nhi sẽ đi Luật Phương mai táng mẹ, ngươi đã hứa với nàng cái gì thì đừng có nuốt lời.”
Tuyên Văn Đế hơi nhướng mày, rồi gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, Lam Linh…” Hắn hơi dừng rồi bổ sung: “Mặc kệ Mạt Nhi là con gái của ai, trên người nàng dù sao cũng chảy dòng máu của Lam Linh, nguyện vọng của Lam Linh trẫm đương nhiên phải thực hiện.”
Bách Lý Thanh im lặng một lúc lâu, sau đó lạnh nhạt xoay người đi ra khỏi Tu Hành Điện, chỉ để lại một câu lạnh giá: “Bệ hạ, nhớ kỹ lời hứa của ngươi hôm nay.”
Tuyên Văn Đế nhìn bóng lưng hắn cười khẩy: “Chứng minh lòng trung thành của mình vốn là bổn phận của thần tử, huống hồ trẫm đã từng nuốt lời ái khanh cái gì chưa?”
Bước chân Bách Lý Thanh hơi dừng, sau đó rời đi không quay đầu lại.

“Ầm…”
Một tiếng sấm rền làm Tây Lương Mạt giật mình tỉnh giấc từ cơn mơ, nàng ngồi bật dậy, nhìn cơn mưa xối xả ngoài cửa sổ không biết trút xuống từ lúc nào.
Nàng thở hổn hển một hơi, tay ôm ngực, luôn cảm thấy trong ngực có cảm giác bất an và hít thở không thông, nàng thuận tay sờ sờ, bên kia giường đã hoàn toàn lạnh ngắt.
Tây Lương Mạt không khỏi hơi nhăn mày, tối nay mới ngủ chưa lâu Bách Lý Thanh đã bị gọi vào cung, vì sao bây giờ còn chưa trở về?
Nàng vén màn lên, thuận miệng gọi: “Bạch Hà, giờ nào rồi, gia đi bao lâu rồi?”
Bạch Hà là một trong những nha đầu nhị đẳng mà Hà ma ma mới đề bạt gần đây, tính tình có vài phần tương tự Bạch Ngọc, rất chững chạc.
Bạch Hà đi đóng cửa sổ trở về, nghe chủ tử gọi liền châm một ngọn đèn ngọc tới, vừa giúp Tây Lương Mạt vén màn vừa nhẹ giọng đáp: “Chủ tử, hiện nay là giờ dần một khắc, trời còn chưa sáng, thân thể ngài yếu đuối hãy nghỉ ngơi một lát nữa đi, gia còn chưa quay về, có lẽ trong cung có chuyện gì quan trọng ạ.”
Tây Lương Mạt hơi nhăn mày, hắn đi sắp hai canh giờ rồi, trong cung rốt cuộc có đại sự gì cơ chứ?
Nàng đứng lên ngồi xuống trước bàn tròn, bảo Bạch Hà rót chén trà cho nàng uống mấy ngụm, nước trà ấm áp rót vào bụng, nàng tùy ý ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. Trên cửa sổ giấy chiếu ra bóng cây loang lổ, liên tục lay động dưới mưa rền gió dữ, giống như ác quỷ giương nanh múa vuốt khiến người ta sợ hãi.
Thế nhưng không biết vì sao trái tim Tây Lương Mạt bỗng đập loạn một nhịp, nàng từ từ đứng dậy, trong ánh mắt khó hiểu của Bạch Hà bỗng đi tới trước cửa, do dự một lát rồi mở cửa ra.
Bạch Hà thấy vậy vội vàng tiến lên ngăn cản: “Phu nhân, bên ngoài gió lớn, ngài nghìn vạn lần đừng…”
Nói tới phân nửa đã nghẹn lại.
Tây Lương Mạt nhìn bóng người thon gầy đứng trên hành lang, trong lòng chấn động.
Mưa gió cuồng bạo dội ướt thân thể hắn, áo bào rộng lớn mỹ lệ màu tím dính chặt trên người hắn, mái tóc đen thật dài như thác nước không ngừng nhỏ nước, hắn lẳng lặng nhắm hai mắt, đôi môi mỏng đỏ bừng mím chặt, nước mưa không ngừng chảy xuôi theo gương mặt hắn khiến Tây Lương Mạt gần như có ảo giác đó chính là nước mắt.
Nhưng hắn vẫn lẳng lặng chắp tay mà đứng, giống như giữa trời đất chỉ có bóng người tím thẫm cao ngạo bất tuân kia, chỉ có mình hắn đứng đó, ngay cả mưa gió hưng tợn nhất, sấm sét dữ dội nhất thế gian cũng chỉ làm nền cho hắn.
Khiến người ta chỉ có thể im lặng mà nhìn, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
Giống như cảm giác được có ánh mắt từ phía sau, hắn hơi nghiêng gương mặt xinh đẹp, nhìn thấy một bóng người nhỏ bé xinh đẹp đứng bên trong cánh cửa. Trong giây lát hai ánh mắt chạm nhau, nét mặt lạnh giá của hắn mềm mại đi nhiều.
Hắn nhìn nàng cười thản nhiên: “Sao lại ra đây, sắc trời còn sớm, ngủ nhiều một lát đi.”
Tây Lương Mạt nhìn hắn chốc lát rồi cười lạnh: “Nếu ta không ra, không biết có người định đứng dầm mưa bao lâu.”
Sau đó nàng vươn tay với hắn: “Về thôi.”
Bách Lý Thanh nhìn bàn tay mềm mại trắng như tuyết vươn ra trong bầu trời đêm, ngón tay nõn nà, xương khớp nhỏ nhắn, da thịt non mịn, nhưng hắn biết, bàn tay mềm mại kia một khi cầm kiếm thì cũng không ngại nhuốm máu tươi.
Còn lúc này, nó giống một nụ hoa sen đang đợi ngày nở rộ, tựa như ngưng tụ một vạt màu ấm áp nhất trong cuộc đời.
Hắn im lặng một lúc, mỉm cười với nàng: “Được.”
Sau đó, hắn đi tới, vươn tay cầm lấy tay nàng.
Trong một giây chạm vào tay hắn, Tây Lương Mạt không khỏi run lên, tay hắn lạnh giá như vậy, lạnh đến mức như vươn ra từ địa ngục, thế nhưng trong một giây nắm lấy tay hắn nàng đột nhiên cảm thấy thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khi hắn đứng trong mưa rền gió dữ, nàng có một loại ảo giác quái dị, gần như cho rằng hắn sẽ hóa thành một tia chớp sắc lạnh, hoặc giống như con rồng giương nanh múa vuốt được thêu trên áo bào của hắn, phá vỡ mọi áp lực và bóng tối, bay vút về phía chân trời trong cơn giông bão.
Vệt nước nhỏ theo hắn vào trong phòng, Tây Lương Mạt đuổi Bạch Hà đi gọi những người khác chuẩn bị nước nóng.
Nàng giúp hắn cởi áo bào bát long màu tím đậm đã ướt đẫm ra, bưng một chén trà gừng đưa cho hắn, rồi cầm lấy khăn mặt lau đầu cho hắn.
Trà gừng mang theo hơi nóng bốc lên mặt Bách Lý Thanh khiến hắn cảm thấy có chút ấm áp, hắn nhấp một ngụm, xuyên qua gương thủy ngân nhìn Tây Lương Mạt đang chậm rãi lau tóc cho mình ở phía sau, từng chút một lau hết nước mưa trên đầu hắn, ánh nến chiếu vào mặt nàng tạo nên cảm giác dịu dàng kỳ lạ.
Đôi mắt hắn lấp lánh lẳng lặng nhìn nàng như thế.
Không biết qua bao lâu, Tây Lương Mạt vừa lau đuôi tóc cho hắn vừa bỗng hỏi: “Ta đẹp mắt lắm hay sao mà khiến gia nhìn qua gương lâu thế?”
Bách Lý Thanh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Phu nhân của bản tọa đương nhiên rất đẹp, ngươi không hỏi vì sao ta đứng trong mưa à?”
Nàng giống như không muốn hỏi hắn có chuyện gì xảy ra chút nào.
Lúc này, cửa bị gõ nhẹ, Tây Lương Mạt biết là hạ nhân đưa nước nóng vào liền đi tới mở cửa, để bọn họ đưa nước vào xong lại đuổi ra ngoài.
Nàng xoay người trở về, vừa giúp Bách Lý Thanh cởi áo trong màu trắng trên người vừa nói: “Nếu gia muốn nói thì sẽ có lúc nói, nếu gia không muốn nói, Mạt Nhi cần gì cầu xin một đáp án giả.”
Bách Lý Thanh nhìn cô gái trước mặt, dung nhan sạch sẽ, trong lòng không khỏi rung động, bàn tay xoa mặt nàng, cười khẽ ra tiếng: “Nha đầu, đôi khi ngươi thật sự thông minh đến mức khiến người ta cảm thấy đáng ghét.”
Tây Lương Mạt cầm tay hắn, ngẩng đầu cười, thay đổi xưng hô: “A Cửu, ngươi chán ghét ta à?”
“Đương nhiên vô cùng… vô cùng chán ghét.” Bách Lý Thanh cười khẽ, cúi đầu để trán mình tỳ lên trán nàng, ngửi hương thơm mê hoặc của nàng.
Hắn giơ tay đặt bàn tay mềm mại của nàng lên lồng ngực trơn bóng của mình.
Dưới ánh nến, Bách Lý Thanh không một mảnh vải, vai rộng eo thon, mỗi một phân đường cong đều vừa đúng, mềm dẻo mà đầy mạnh mẽ, vân da rõ ràng, tỏa ra ánh sáng dịu mắt, gợi cảm đến mức khiến người ta không thở nổi.
Tây Lương Mạt đỏ mặt, bất giác lùi một bước, nhưng một giây sau đã bị hắn ôm vào lòng, gương mặt trực tiếp dính lên da thịt lành lạnh của hắn.
“A Cửu, ngươi đi tắm trước đi, cẩn thận cảm lạnh…”
Bách Lý Thanh mị hoặc nói bên tai nàng: “Ôm chặt ta.”
Mặt Tây Lương Mạt càng nóng, nhưng nàng vẫn vươn tay ôm lấy hắn, đầu ngón tay chạm tới lưng hắn, cảm nhận được sự thô ráp đầy quen thuộc.
Đó là vết roi và vết bàn ủi chằng chịt trên lưng hắn, thậm chí có những vết không biết là do cái gì, như những vết bị dã thú cắn xé. Nàng từng rất kinh ngạc, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần chạm vào những vết thương sau lưng hắn, nàng chỉ cảm thấy đau lòng.
Cảm giác được tiểu thê tử trong lòng đang vươn tay chạm vào sau lưng mình, mang theo cảm giác giống như thương tiếc và đau lòng, Bách Lý Thanh đột nhiên hỏi: “Những vết sẹo này rất xấu, đúng không?”
Tây Lương Mạt nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, rất xấu, những vết thương này không nên xuất hiện trên người ngươi, xem ra đều là vết thương cũ rồi, năm đó người còn chưa tội ác tày trời như bậy giờ, chỉ dựa vào sắc đẹp của mình, rất khó tưởng tượng kẻ nào mà nỡ xuống tay với ngươi như vậy.”
Bách Lý Thanh thoáng ngừng, cuối cùng không nhịn được vùi mặt lên đầu vai nàng, nghiến răng nghiến lợi cười đè nén: “Nha đầu nhà ngươi ngoại trừ đôi khi thông minh đến đáng ghét, còn có một cái miệng độc đến mức khiến người ta muốn đập chết ngươi.”
Dựa vào sắc đẹp…
Ý nói hắn là thần tử cống hiến sắc đẹp à?
Tuy đây không hẳn không phải lời nói thật, nhưng bộ dạng đương nhiên của nha đầu kia lại khiến hắn cảm thấy, có lẽ người cũng có tư tưởng ích kỷ như nàng thật sự sẽ không để ý quá khứ đê tiện và buồn nôn của hắn.
Tây Lương Mạt nhướng mày: “Đa tạ, nhưng mà sư phụ này, đồ nhi chỉ là nhận chân truyền của ngài thôi, chi bằng ngài nói xem những vết thương này từ đâu ra đi.”
Bách Lý Thanh im lặng một lát rồi bỗng nói: “Những vết thương thế này, sau lưng Lạc Nhi cũng có, giống nhau như đúc.”
Tây Lương Mạt sửng sốt, nàng hơi nhăn mày, trong lòng bỗng có dự cảm không tốt.”
Bách Lý Thanh nhàn nhạt nói: “Thật ra những lời đồn đại trong triều trong cung là thật, ta có thể đi tới ngày hôm nay ban đầu quả thật nhờ mị hoặc chủ thượng. Thân là một món đồ chơi, đương nhiên phải thỏa mãn tất cả nhu cầu của chủ tử, khiến chủ tử vui vẻ, roi quất, hỏa thiêu, kim châm, đao cắt, ném vào trong lồng đánh nhau với dã thú, làm cho chủ tử cười, thậm chí…”
Hắn hơi dừng, giọng nói vừa nhẹ vừa lạnh: “Lấy lòng chủ tử trên giường, thuộc nằm lòng tất cả các loại kỳ dâm xảo kỹ.”
Bách Lý Thanh nói xong lại cười khẽ tự giễu: “Vì vậy lần đầu tiên thấy ngươi quỳ gối trước mặt ta, dáng vẻ nhìn như thuần khiết lấy lòng, khom lưng nịnh hót, trong mắt lại đầy dã tâm và quật cường, làm ta cảm thấy cực kỳ quen mắt, cực kỳ hứng thú, cho đến rất lâu sau này ta mới biết, thì ra ta nhìn thấy bản thân đáng hèn mọn của mình trên người ngươi.”
Cảm giác thân thể mềm mại trong lòng bỗng trở nên cứng nhắc, trong mắt hắn hiện lên lo lắng cực độ, sau đó đột nhiên cười lạnh nói: “Thế nào, cảm thấy ta rất buồn nôn à? Đáng tiếc, bất kể thế nào, ngươi đã là của ta…”
Lời uy hiếp còn chưa nói xong Tây Lương Mạt đã vươn tay ôm chặt eo hắn, dùng sức ôm lấy hắn, mạnh đến mức giống như muốn khảm bản thân mình vào cơ thể hắn: “Sống sót rất không dễ dàng đúng không, không sao, là quá khứ cả rồi, không ai có thể uy hiếp ngươi được nữa, A Cửu, chúng ta ở bên nhau rồi.”
Bách Lý Thanh sửng sốt, trong đôi mắt hẹp dài thăm thẳm bỗng dâng lên sóng to gió lớn, đầu ngón tay đặt trên eo nàng run lên nhè nhẹ, giọng nói lại cực kỳ bình tĩnh: “Nha đầu, nếu có một ngày ngươi rời khỏi ta, ta nhất định sẽ kéo ngươi xuống địa ngục.”
Nàng không ngại sao?
Nàng đang dùng cách của nàng để nói cho hắn biết, nàng sẽ không chạm vào quá khứ của hắn, càng không ngại quá khứ của hắn.
Tây Lương Mạt vùi đầu trong lòng hắn hít sâu một hơi: “Ta cho là ta đã ở dưới địa ngục rồi, nếu không làm sao mà gặp ngươi được hả sư phụ.”
Người này, cách dỗ ngon dỗ ngọt thật là… khiến người ta không dám khen tặng.
Bách Lý Thanh cười khẽ, ôm chặt vòng eo mảnh mai của Tây Lương Mạt, bỗng bế ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng lên, bước vào trong thùng tắm cực lớn.
Nước ấm thình lình thấm vào khiến Tây Lương Mạt giật mình: “Quần áo của ta ướt mất…”
Tất cả những lời nói còn lại tan rã trong đôi môi mỏng lạnh giá và bá đạo của hắn.
Bách Lý Thanh cười cợt: “Không sao, ta giúp ngươi cởi ra là được.”
Tây Lương Mạt đỏ mặt, không nhịn được cúi đầu thở phào một tiếng.
Ánh nến dịu dàng lan tỏa, cả phòng ấm áp như nước mùa xuân, triền miên hòa tan vào một buổi tối bão tố.
— Ông đây là đường ranh giới cái vung, vô số cái vung —
Mặt trời mọc mặt trời lặn, mây tụ mây tan.
Một tháng ngắn ngủi trôi qua cực nhanh, giống như lọt qua khỏi kẽ tay.
Hoặc nên nói…
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ lưu luyến khoảng thời gian này, lưu luyến những ngày có người làm bạn, mười ngón đan xen đến thế.
Tây Lương Mạt nghiền đá mài, nhìn chất lỏng đỏ bừng thơm ngào ngạt chậm rãi chảy ra, không khỏi thở dài một tiếng.
Đây chính là yêu một người sao?
Có điều, nàng chưa từng nghĩ đến quyến luyến của mình sẽ dành hết cho một người.
Nhưng thế thì sao?
Hắn và nàng thật ra là cùng một loại người, cho nên mới tìm thấy sự quen thuộc, thấy vui mừng, căm hận ở nhau.
“Linh tỷ tỷ, cái này ăn được không, thơm quá, thật đẹp!” Bách Lý Lạc ở bên tay chống mà nhìn Tây Lương Mạt nghiền cánh hoa, bỗng vươn tay muốn chấm nước cốt hoa cho vào miệng.
Tây Lương Mạt nhanh tay giữ lấy cổ tay hắn, nhìn Bách Lý Lạc nhẹ nhàng trách mắng: “Làm gì thế, tỷ tỷ đã cho ngươi ăn chưa, không sợ đau bụng à.”
Bách Lý Lạc lập tức rụt tay lại, cười cười lấy lòng: “Được rồi, người ta không ăn là được, nhưng mà tỷ tỷ nói sẽ làm bánh gạo nếp cho người ta.”
“Ăn ăn ăn, ngươi chỉ biết ăn thôi, còn ăn nữa sớm muộn gì ngươi cũng biến thành một cái bánh gạo nếp tròn vo.” Tây Lương Mạt buồn cười lắc đầu. Bách Lý Lạc có một gương mặt xinh đẹp đến nhân thần ghen tị, khi không điên tính tình cũng đáng yêu cực kỳ, chỉ không biết vì sao nhiều sơn hào hải vị thế mà Bách Lý Lạc lại đặc biệt thích bánh gạo nếp.
Còn là loại bánh gạo nếm không chút mùi vị gì nữa.
Nhưng nàng vẫn gật đầu nói: “Được, ngươi ngoan ngoãn đi rửa tay với Bạch Hà tỷ tỷ đi, lát nữa tỷ tỷ sẽ làm bánh gạo nếp cho ngươi, được không?”
Bách Lý Lạc gật đầu, đôi mắt cười cong cong thành hai vầng trăng khuyết: “Được.”
Bạch Hà liền dắt Bách Lý Lạc đi xuống.
Tây Lương Mạt nhìn bóng lưng Bách Lý Lạc không khỏi thầm thở dài, may mà sau đó Bách Lý Thanh vẫn có thói quen dùng son trọng tử, chính mình đêm đó cũng chỉ thỉnh thoảng nhìn thoáng qua thôi, nếu không đối mặt với gương mặt âm u lạnh lẽo giống của Cửu Thiên Tuế luôn làm ra vẻ đáng yêu thế này, thật sự là – quỷ quái.
“Thế nào, thu dọn hành trang xong chưa, ngày mai sẽ phải đi Luật Phương rồi.” Giọng nói dễ nghe lại cực kỳ lạnh giá của Bách Lý Thanh vang lên phía sau Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt quay sang gật đầu: “Thu dọn xong cả rồi.”
Bách Lý Thanh im lặng một lát, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, tối nay Hoàng Đế bày yến tiễn ngươi, lát nữa chúng ta đi thôi.”
Tây Lương Mạt không nghi ngờ gì khác, chỉ đáp một tiếng rồi quay về phòng thay quần áo.
Bách Lý Thanh nhìn bóng lưng nàng rồi ngẩng đầu nhìn trời chiều, nhàn nhạt nói: “Hoàng hôn buông xuống, lại là thời khắc phùng ma.”
Ráng đỏ hoàng hôn phủ trên gương mặt tinh xảo cứa hắn những cái bóng lạnh giá dị thường.
Dạ yến trong cung, trong Thái Dịch Điện bày ba mươi sáu bàn tiệc, người được mời đều là trọng thần trong triều.
Yến tiệc tối nay chính vì người trong lòng Hoàng Đế – Trinh Mẫn Quận Chúa.
Có người nói gần đây thân thể bệ hạ không khỏe, Trinh Mẫn Quận Chúa đi Ngũ Đài Sơn cầu phúc cho Hoàng Đế bệ hạ, qua một tháng tân hôn sẽ khởi hành.
Thế nhưng mọi người đều biết Quận Chúa vì tránh bị Cửu Thiên Tuế dày vò mới không thể không nghĩ ra biện pháp, Hoàng Đế bệ hạ áy náy với cô con gái riêng này nên mới giúp nàng.
Nghe nói Trinh Mẫn Quận Chúa thích hải sản, trên yến tiệc đều là các loại hải sản ngày đêm ra roi thúc ngựa, không ngừng ấn thêm băng, từ ven biển cách tám trăm dặm đưa tới.
Các loại cua biển, ngao sò, ốc biển, hà, rong biển, là những thứ quý giá mà các đại thần thỉnh thoảng tuần tra vùng ven biển mới tìm được, có thể thấy Hoàng Đế bệ hạ sủng ái nữ nhi này đến nhường nào.
Nhưng chỉ sủng ái thôi thì có ích lợi gì.
Khi đám người xung quanh khe khẽ nói nhỏ, châu đầu ghé tai, thì Lục Thừa Tướng và Thái Tử, thậm chí cả Tĩnh Quốc Công chỉ ngồi lạnh lùng, chậm rãi uống rượu, giống như không nghe thấy người khác nghị luận cái gì.
Tiếng sáo tiếng nhạc, cùng lời tán tụng Trinh Mẫn Quận Chúa chí hiếu vang lên liên tục tới khi trăng lên giữa trời, Hoàng Đế bệ hạ giống như cũng tỉnh thần từ những ngày chán chường quái dị trước đó, hắn dùng cỏ ô tử nhuộm đen tóc, không biết có phải vừa dùng kim đan bích dược gì không mà dung mạo tinh thần đều có vẻ tỏa sáng.
Thành ra có chút cảm giác đế vương trẻ tuổi đã quân lâm thiên hạ của mười mấy năm trước.
Hoặc là nói – hồi quang phản chiếu thì càng hợp hơn.
Lần thứ năm Tây Lương Mạt lẳng lặng rút bàn tay bị Hoàng Đế cầm lấy, trong lòng cười khẩy.
Ngoài ra còn có một cảm giác kỳ quái, gần đây rốt cuộc Hoàng Đế làm sao không biết, ánh mắt hôm nay nhìn càng cứ hừng hực đến quỷ dị, làm nàng toàn thân khó chịu, chỉ muốn trốn khỏi tầm mắt của Hoàng Đế.
Càng kỳ quái là, hắn để nàng ngồi ở vị trí Hoàng Hậu mà không sợ rước lấy chê trách.
Đồng thời vô ý thức tìm kiếm tung tích của Bách Lý Thanh.
Người này đúng là đáng ghét!
Dám bỏ lại một mình nàng ở yến tiệc cả canh giờ rồi!
Mà Hoàng Đế giống như hoàn toàn lơ đễnh với vẻ lạnh nhạt và không an lòng của Tây Lương Mạt, chỉ ngẩng đầu nhìn sắc trời, vỗ tay ý bảo mọi người yên lặng: “Hôm nay trời đêm rất đẹp, chỉ có rượu và những vũ nữ phàm phu tục tử này chẳng phải làm bẩn ánh trăng sáng hay sao? Trẫm có một bảo bối, hoặc nên nói là một điệu múa tuyệt vời chỉ có thể nhìn thấy trên trời mà hiếm khi nào gặp dưới nhân gian, không biết các khanh gia có muốn xem không?”
Trong thần hai bên đương nhiên không ai muốn làm Hoàng Đế mất hứng, đều gật đầu.
Hoàng Đế xoa cái cằm cạo râu sạch sẽ, đáy mắt hiện lên một tia sáng quỷ dị, sau đó giương giọng nói: “Ái khanh, mời.”
Mọi người ở đây đồng loạt xoay người chờ xem mỹ nhân nào lên sân khấu, rồi đồng loạt ngẩn người.
Cửa lớn sơn son chầm chậm mở ra, một bóng người cao gầy trắng tinh khiết bước lên từng bậc cầu thang.
Hắn mặc một bộ trường bào thắt lưng buộc chặt màu trắng bạc, ống tay áo rộng rủ xuống mặt đất như nước chảy, mái tóc đen như thác nước phía sau được buộc bằng dây lụa đỏ thẫm, gấm màu đỏ vòng quanh thắt lưng gầy nhưng đầy sức mạnh của hắn, buông rơi theo vạt áo choàng màu trắng.
Hắn buông tầm mắt, gương mặt tinh xảo như một kiệt tác xuất sắc nhất của ông trời, đuôi lông mày cũng vẽ những hoa văn đỏ thẫm, đỏ như son, cùng màu với đôi môi hắn.
Cực diễm lệ, cực tươi đẹp.
Đỏ và trắng giao nhau, giống như vẽ ra những mày sắc xinh đẹp nhất thế gian, giống như bông bỉ ngạn hoa diễm lệ nhất nở rộ trong đêm tối.
Thứ gọi là nhân gian tuyệt sắc không hơn gì như thế.
Tất cả mọi người đồng thời ngừng thở.
Chỉ là…
Mỹ nhân tuyệt thế hiếm thấy này sao nhìn có vẻ quen mắt?
Mỹ nhân chầm chậm bước lên đài, ưu nhã đứng lại trước mặt Tuyên Văn Đế, sau đó hắn chậm rãi quỳ xuống.
“Bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Mọi người nghe tiếng hoàn toàn ngẩn người, đây là… đây là Cửu Thiên Tuế?
Tuyên Văn Đế nhìn trang phục của hắn, rất hài lòng khoát tay: “Bách Lý ái khanh đứng lên đi, nhiều năm không được thấy ái khanh mặc trang phục này, thật khiến người ta hoài niệm.”
Bách Lý Thanh buông tầm mắt, thản nhiên nói: “Vi thần là thần tử của bệ hạ, bệ hạ muốn vi thần mặc khi nào, vi thần đương nhiên phải phụng dưỡng bệ hạ.”
Sau đó, hắn đứng dậy đi tới trước mặt Tây Lương Mạt, bỗng rút thanh trường kiếm trên lưng nàng ra, mỉm cười với nàng: “Phu nhân cũng chưa được xem bản tọa múa phải không, hôm nay coi như vi phu múa tiễn ngươi lên đường.”
Tây Lương Mạt sửng sốt, sau đó nhíu mày thật chặt, nàng không thể nào ngờ tới Bách Lý Thanh lại mặc thế này tới hiến vũ?
Đây là thế nào?
Loại chuyện này vốn không phải chuyện mà Cửu Thiên Tuế trong ấn tượng của nàng sẽ làm.
Hiến vũ trước đình, còn là một trọng thần dưới một người trên vạn người, làm loại chuyện này không chỉ tự hạ thấp thân phận mà còn vững vàng giam mình trên vị trí nịnh thần!
Chẳng khác nào chiêu cáo thiên hạ hắn dùng sắc thị quân!
Cho dù trước kia từng có lời đồn nhưng cái đó đã truyền lưu từ nhiều năm trước tới nay, Cửu Thiên Tuế hiện nay vốn không nên là loại người quay về làm chuyện này.
Hôm nay Bách Lý Thanh điên rồi sao!
Thế nhưng điều Tây Lương Mạt không ngờ là, đây chỉ là bắt đầu của một buổi tối khó chịu nhất của nàng mà thôi.
Bách Lý Thanh làm như không nhìn thấy sự nghi hoặc, phẫn nộ và không đồng ý trong mắt nàng.
Hắn chỉ mỉm cười: “Ta nghĩ phu nhân cũng sẽ thích.”
Loại nụ cười này có thêm vẻ ngả ngớn khiến Tây Lương Mạt không tự chủ được cắn chặt môi.
Nói xong, hắn quay người lại, cầm kiếm đi về phía giữa đại điện.
Tiếng tiêu kỳ dị vang lên, kéo dài, giống như bên bờ sông minh tối tăm đột nhiên nở ra một đóa hoa.
Sau đó là tiếng thất huyền cầm.
Hắn chậm rãi giang rộng hai tay, trường kiếm sáng như tuyết, lóe lên ánh sáng lạnh giá trong tay hắn.
P/s: Xin lỗi cho Sâu chửi bậy cái. Thế éo nào mụ già Lam Linh với lão Hoàng Đế không về với nhau mie nó đi, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, nồi nào úp vung nấy, đều kinh tởm và buồn nôn như nhau. Lúc nào cũng ra vẻ thuần khiết, chân tình, làm tất cả vì tình, thật ra tâm địa còn thối hơn kứt. Mụ chết rồi còn làm mình tức éo chịu nổi, còn cái lão già kia mãi éo chịu chết làm mình hậm hực muốn nội thương!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.