Từ sau đó, không khí tuy cực kỳ áp lực nhưng một đường không xảy ra chuyện gì nữa.
Khi Tây Lương Mạt trở về cung, chân trời đã có tia sáng trắng, nàng quay đầu thản nhiên nói với Tây Lương Tĩnh: “Đa tạ Đại ca ca đưa Mạt Nhi trở về, Mạt Nhi có chút mệt mỏi, không mời Đại ca ca vào nhà dùng trà nữa.”
Dứt lời, nàng xoay người đóng cửa lại, không để ý tới vẻ mặt cứng nhắc kia của Tây Lương Tĩnh.
Một giây đóng cửa lại đó, nàng đã bị người ta ôm lấy từ phía sau, giọng nói trào phúng xa xôi của Bách Lý Thanh vang lên bên tai: “Vi sư còn tưởng ngươi bỏ trốn với Đại ca ca kia của ngươi rồi, không nhớ phải trở về nữa cơ.”
Tây Lương Mạt giãy khỏi lòng hắn, ngay khi đáy mắt Bách Lý Thanh thoáng qua một tia tức giận, muốn bắt lấy nàng “trừng trị” một trận thì nàng đã quay lại, bỗng vươn tay ôm lấy hắn, thân hình mềm mại dát sát vào người hắn, vùi đầu vào ngực hắn, tay mềm ôm chặt eo hắn.
Bách Lý Thanh sửng sốt, đôi mắt đen mù mịt như nửa đem nhoáng lên một tia kinh ngạc, sau đó dịu dàng ôm nàng, ngón tay thon dài mơn trớn mái tóc đen mềm mại, nhẹ nhàng hỏi: “Nha đầu, làm sao vậy? Ngươi nhiệt tình như vậy khiến vi sư có điểm không quen đấy.”
Nhưng Tây Lương Mạt không nói không rằng, chỉ vùi đầu trong lòng hắn, một lúc sau mới rầu rĩ nói: “Ngươi đã nói chỉ ta mới được giết ngươi phải không?”
Bách Lý Thanh nhướng mày: “Sao thế? Nha đầu, giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-thien-ha/1848893/quyen-1-chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.