Tây Lương Mạt thấy nụ cười mỉm của hắn, không hiểu vì sao trong lòng hơi ấm áp, kéo làn váy đi qua ngồi xuống bồ đoàn bên cạnh hắn.
“Này.” Bách Lý Thanh thuận tay đưa cho nàng một cái bát bạch ngọc.
Tây Lương mạt uống một ngụm, hương vị chua ngọt thơm phúc tràn ra trên đầu lưỡi, thoáng chốc cảm thấy khô nóng khác thường ngày hôm nay đều tiêu tán, nàng không nhịn được khen ngợi: “Nước ô mai hoa quế ướp lạnh này thơm quá.”
Bách Lý Thanh nhếch môi dưới, đáy mắt có một tia đắc ý: “Thật không? Đây là ta tự tay làm đấy.”
Tây Lương Mạt nâng bát bạch ngọc trong tay, chằm chằm đánh giá Bách Lý Thanh từ trên xuống dưới, Bách Lý Thanh bị nàng nhìn khó chịu liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Tây Lương Mạt hoài nghi nói: “Trong này không có xuân dược, thuốc xổ, thuốc độc, thuốc ngứa gì đấy chứ?”
Bách Lý Thanh: “…”
Hai người đối diện một lát, Bách Lý Thanh thu nụ cười trên mặt, cái mặt chảy dài, vươn tay tới lấy lại cái bát trong tay nàng, hừ lạnh: “Hừ, không uống thì đổ đi, trong đó chẳng những có độc, mà còn có cả phân, nước tiểu!”
Tây Lương Mạt thấy Bách Lý Thanh giận thật liền biết có điểm hiểu lầm hắn, chọc giận vị thiên hạ đệ nhất hẹp hòi này còn không biết quay lưng hắn sẽ ghi hận thế nào.
Nàng vội vàng giơ tay cướp lại cái bát kiêm cười làm lành: “Gia, Thiên Tuế gia, sư phụ, ta sai rồi được chưa.”
Hồ ly ngàn năm này xưa nay tính tình kiêu ngạo, cho tới giờ là tên không coi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-thien-ha/1848889/quyen-1-chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.