Bảo bối gia truyền?
Trong đôi mắt hẹp dài của Tây Lương Tĩnh bốc lên nét tàn khốc, hắn nhìn về phía Đức Vương phi lạnh nhạt nói: “Vương phi, ngài không khỏi quá coi thường phủ Quốc Công chúng ta rồi.”
Mặc kệ phủ Quốc Công nội đấu thế nào, bên ngoài, bất cứ người nào của phủ Quốc Công đều đại diện cho cả phủ, nói khi đi Tây Lương Mạt mang theo đồ gia truyền của bọn họ chẳng phải tương đương với nói phủ Quốc Công trộm cắp à!
Tây Lương Mạt thì nhìn Đức Vương phi không nói một lời.
“Hừ, coi thường? Bản vương phi lúc trước đúng là quá coi thường vị Đại tiểu thư phủ Quốc Công này của các ngươi, tưởng nàng ta có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền lành, nào ngờ là một kẻ lòng tham không đáy, kiêu căng ngạo mạn, muốn trèo cành cao thì thôi, lại còn là sao chổi vào cửa nửa năm đã làm hại chúng ta cửa nát nhà tan, chúng ta thật sự cung phụng không nổi.” Đức Vương phi cười lạnh nói.
Đại quản gia bên cạnh bà ta cũng ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đúng vậy, Thiếu Vương phi, à không, Trinh Mẫn Quận Chúa, phủ Quốc Công của ngài không ít đồ tốt cần gì đến phút cuối cùng còn muốn chiếm của chúng ta, người biết chuyện thì nói ngài kiến thức hạn hẹp, người không biết còn không tưởng Quốc Công gia và Lam Đại phu nhân không biết giáo dưỡng đấy!”
Chung quanh giờ đã vây không ít người tới xem náo nhiệt, hôm nay là ngày Trinh Mẫn Quận Chúa và Đức tiểu Vương gia hòa ly, Thiếu Vương phi vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-thien-ha/1848878/quyen-1-chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.