“Sư phụ, ngài dịu dàng chút được không, thịt đồ nhi sắp bị ngươi cắn rớt rồi.” Tây Lương Mạt mềm giọng nói, dúi đầu vào cánh tay như đà điểu, nàng còn chưa nghĩ ra phải đối phó với yêu nghiệt phía sau thế nào.
Bách Lý Thanh dài giọng nghe như ngạc nhiên lắm: “A… Ngươi còn biết đau cơ à, đúng là chuyện kỳ lạ đây.”
“À…” Tây Lương Mạt không rõ bị lời nói lúc chiều của Liên công công ảnh hưởng hay đầu óc vừa tỉnh còn mơ hồ, nhất thời không biết nói gì.
Chính trong nháy mắt do dự này, trên vai lại nhói đau một cái, Tây Lương Mạt không nhịn được co vai: “Sư phụ, đồ nhi sai rồi được chưa!”
Thật ra nếu nói đau cũng không phải đau, chỉ là đối phương dùng răng nanh sắc nhọn cọ ra vết máu cực nhỏ trên làn da, rồi lại thè lưỡi liếm, cảm giác vừa đau vừa tê vừa ngứa, như bôi mật trên miệng vết thương, cũng giống có côn trùng đang bò phía trên, thật sự làm người ta da đầu tê dại.
Bách Lý Thanh chỉ “ừ” một tiếng rồi thỉnh thoảng lại liếm làn da non mềm và vết thương bị hắn cắn ra, giọng nói có điểm khó nắm bắt: “À, ngươi sai ở đâu?”
Tây Lương Mạt biết yêu ma này đang ở phía sau há miệng, nhe răng chỉ chờ nàng nói, nếu nàng nói sai nhất định sẽ cắn một cái. Người kia không biết dùng biện pháp gì, hoặc đầu lưỡi làm từ loại độc gì, bị hắn cắn một cái khiến người ta… à… gân cốt tê dại! Tê từ đầu ngón chân tê lên, cảm giác này không dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-thien-ha/1848870/quyen-1-chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.