“Tẩu tẩu!” Tư Hàm Ngọc nhất thời không biết lấy dũng khí từ đâu, cầm cành cây đập loạn xạ lên người con gấu nâu còn cao to hơn mình.
Con gấu da dày thịt béo, sức lực như muỗi đốt của Tư Hàm Ngọc không thể làm nó bị thương, nó chỉ biết hung hăng cắn xé da thịt của cô gái bên dưới, hoàn toàn không để ý tới Tư Hàm Ngọc. Chỉ chốc lát, nàng kia ngay cả tiếng rên cũng kêu không nổi, chỉ có thể thì thầm phát ra tiếng hô yếu ớt.
Tư Hàm Ngọc nhớ tới khi đó Tây Lương Mạt đã cứu mình, cắn chặt răng bỗng chuyển tới trước mặt con gấu, cầm cành cây chọc mạnh lên mặt con gấu, vậy mà lại chọc bị thương mắt trái của nó.
Con gấu bị đau, vươn móng vuốt sờ mặt mình, sờ phải tròng mắt từ hốc mắt chảy ra, nhất thời giận dữ, đầu lưỡi nó liếm vào lòng bàn tay, nuốt tròng mắt vào bụng, sau đó rống lên giận dữ với Tư Hàm Ngọc: “Gừ!”
Tư Hàm Ngọc cầm cành cây, nhìn con gấu lớn cao hơn mình nửa thân mình, sợ đến run rẩy, hơi từ miệng nó phà ra tanh tưởi khiến nàng buồn nôn, nhưng nàng vẫn cứng tiếng quát to: “Ngươi tới đây, con gấu kia, ta không sợ ngươi, mau tới đây!”
Con gấu gào lên giận dữ, bỏ con mồi lúc trước, há to miệng vồ về phía Tư Hàm Ngọc. Tư Hàm Ngọc rốt cuộc chỉ là một tiểu cô nương, dù to gan thì lúc này cũng chỉ có thể sợ hãi hét lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.
“Cứu mạng, cứu mạng!”
Tư Hàm Ngọc vén váy vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-thien-ha/1848867/quyen-1-chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.