Tây Lương Tiên rưng rưng nước mắt, dáng dấp như cực kỳ kìm nén khiến người ta nhìn mà không đành lòng.
Khóe môi Tây Lương Mạt cong lên thành một nụ cười trào phúng, thế nào? Lại muốn xuất chiêu làm ra vẻ này để người ta cho rằng nàng ức hiếp nàng ta sao?
Nhưng bất ngờ là Tây Lương Tiên hít sâu một hơi, lau mặt thấp giọng nói: “Đại tỷ tỷ, nơi này không phải nơi nói chuyện, lát nữa muội muội sẽ nói tiếp.”
Dứt lời, nàng ta quỳ gối xuống một bên linh dường, im lặng đỏ mắt đốt tiền giấy, không nói gì nữa.
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, đáy mắt hiện lên một tia bất ngờ.
Ngày mùa đông ngắn, chưa bao lâu sắc trời đã tối xuống, nhóm nữ quyến phúng viếng linh đường cũng dần vơi đi, Lê thị hạ lệnh cho quản sự phòng bếp chuẩn bị dâng cơm chay.
Tây Lương Mạt lười không muốn diễn trò nữa, mượn cớ quá độ bi thương, thân thể không khỏe, định quay về Liên Trai nghỉ ngơi, thuận tiện hỏi Bạch ma ma chuyện thôn trang chuẩn bị đến đâu rồi.
Hôm nay tuyết ngừng rơi, gió lạnh thoang thoảng thổi qua mang theo cánh hoa mai, thấm vào lòng người, trên đất đóng một lớp tuyết dày, phản chiếu ánh trăng tạo thành một tầng ánh sáng dịu dàng, xinh đẹp.
Tây Lương Mạt đi thẳng một đường, cùng Bạch Nhụy, Bạch Trân cười nói, tâm trạng rất tốt.
Chỉ tiếc tâm trạng tốt kia bị hai bóng người yểu điệu giữa đường dập tắt.
“Đại tỷ tỷ.” Tây Lương Tiên đợi được người muốn đợi, sắc mặt có chút vui mừng, lập tức cung kính vén áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-thien-ha/1848845/quyen-1-chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.