Chương trước
Chương sau
Tây Lương Tiên rưng rưng nước mắt, dáng dấp như cực kỳ kìm nén khiến người ta nhìn mà không đành lòng.
Khóe môi Tây Lương Mạt cong lên thành một nụ cười trào phúng, thế nào? Lại muốn xuất chiêu làm ra vẻ này để người ta cho rằng nàng ức hiếp nàng ta sao?
Nhưng bất ngờ là Tây Lương Tiên hít sâu một hơi, lau mặt thấp giọng nói: “Đại tỷ tỷ, nơi này không phải nơi nói chuyện, lát nữa muội muội sẽ nói tiếp.”
Dứt lời, nàng ta quỳ gối xuống một bên linh dường, im lặng đỏ mắt đốt tiền giấy, không nói gì nữa.
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, đáy mắt hiện lên một tia bất ngờ.
Ngày mùa đông ngắn, chưa bao lâu sắc trời đã tối xuống, nhóm nữ quyến phúng viếng linh đường cũng dần vơi đi, Lê thị hạ lệnh cho quản sự phòng bếp chuẩn bị dâng cơm chay.
Tây Lương Mạt lười không muốn diễn trò nữa, mượn cớ quá độ bi thương, thân thể không khỏe, định quay về Liên Trai nghỉ ngơi, thuận tiện hỏi Bạch ma ma chuyện thôn trang chuẩn bị đến đâu rồi.
Hôm nay tuyết ngừng rơi, gió lạnh thoang thoảng thổi qua mang theo cánh hoa mai, thấm vào lòng người, trên đất đóng một lớp tuyết dày, phản chiếu ánh trăng tạo thành một tầng ánh sáng dịu dàng, xinh đẹp.
Tây Lương Mạt đi thẳng một đường, cùng Bạch Nhụy, Bạch Trân cười nói, tâm trạng rất tốt.
Chỉ tiếc tâm trạng tốt kia bị hai bóng người yểu điệu giữa đường dập tắt.
“Đại tỷ tỷ.” Tây Lương Tiên đợi được người muốn đợi, sắc mặt có chút vui mừng, lập tức cung kính vén áo thi lễ với Tây Lương Mạt, đồng thời còn kéo cô gái đang ngơ ngác cúi đầu đứng một bên.
Người kia như vừa tỉnh lại từ trong mơ, cứng nhắc thi lễ với Tây Lương Mạt: “Đại tỷ tỷ.”
Lúc này Tây Lương Mạt mới nhìn rõ cô gái gầy guộc kia thì ra là Tây Lương Đan.
Hai tháng không gặp, thì ra nàng ta cũng giống Tây Lương Tiên, như thành người khác, thiếu nữ vốn yêu kiều, đường cong cơ thể đặc biệt đẫy đà mê người nay đã gầy như que củi, gương mặt diễm lệ tựa hoa thược dược vàng như nến, khiến ngũ quan tinh xảo mỹ lệ ảm đạm thất sắc, càng đừng nói đến ánh mắt vốn đầy kiêu căng bá đạo trước kia nay đã trở nên u buồn.
Không biết Lê thị đã khiến nàng ta ăn bao nhiêu khổ mới biến một thiếu nữ ngang ngược thành như hôm nay.
Tây Lương Mạt cười như không cười lấy tay áo che miệng: “Hai vị muội muội hôm nay tới tìm tỷ tỷ có việc gì? Hôm nay là tuần đầu của Nhị nương đấy nhé, nghe nói trong bảy ngày đầu tiên, vong linh sẽ quay về gần thân thể mình, Nhị nương vốn không thích tỷ tỷ, các muội muội nên cách xa tỷ tỷ thì hơn, chớ để Nhị nương tức giận.”
Tây Lương Tiên bỗng ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt như có nước mắt: “Tỷ tỷ, mẫu thân đã qua đời, tất cả ân oán cũng nên chấm dứt. Tiên nhi tự biết nghiệp chướng nặng nề, có lỗi với tỷ tỷ, không dám xin tỷ tỷ tha thứ, nhưng xin tỷ tỷ nể mặt phụ thân mà tha cho Đan nhi, để Đan nhi về phủ Quốc Công đi.”
Thì ra là thế, vì để Tây Lương Đan về phủ Quốc Công mới tỏ ra yếu thế sao?
Ánh mắt Tây Lương Mạt như hiểu ra, sau đó than nhẹ một tiếng, khổ não nói: “Nhị muội muội, không phải Đại tỷ tỷ không muốn giúp ngươi cùng Tứ muội muội. Nhưng quyết định này là của phụ thân, khi đó ta đã cầu xin phụ thân mà phụ thân không đồng ý, Đại tỷ tỷ ta cũng rất bất đắc dĩ. Nay Nhị nương đã mất, phụ thân mềm lòng, các ngươi đi cầu phụ thân nói không chừng phụ thân sẽ để Tứ muội muội trở về.”
Trên mặt Tây Lương Mạt đầy ưu thương, trong lòng lại sung sướng, không chút thương hại hai chị em kia.
Vì sao nàng phải đồng ý, tất cả vũ nhục Tây Lương Đan phải chịu hôm nay không bằng một phần mười những gì nàng chịu năm đó.
Thấy Tây Lương Đan thế kia lại nghĩ tới mình năm đó, nàng đã nói sẽ có một ngày khiến những kẻ cao cao tại thượng chỉ biết đứng xem này nếm thử tư vị của thứ gọi là đê tiện, hiện nay nàng chỉ thực hiện lời thề của mình mà thôi.
Tây Lương Tiên thấy nàng từ chối ngược lại quỳ gối nằm rạp xuống đất, cắn môi dưới khép nép cầu xin: “Hiện nay phụ thân thương yêu tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ đồng ý giúp Đan nhi nói hai câu, phụ thân chắc hẳn sẽ nghe tỷ tỷ. Dù sao cùng là tỷ muội, ta biết trước đây có nhiều chỗ có lỗi với tỷ tỷ, chỉ là mẫu thân đã chết, lẽ nào tỷ tỷ nhất định muốn tỷ muội chúng ta đều đền mạng sao?”
Tây Lương Mạt nhìn thiếu nữ trước mặt, không khỏi nhướng mày, đây có xem như sám hối không?
Hay là làm ra vẻ đáng thương?
Nàng thật sự không ngờ một cô gái kiêu ngạo như Tây Lương Tiên cũng làm được đến nước này.
“Tỷ muội chúng ta… đều đã có kết cục thế này, tỷ tỷ, xin ngươi thương xót…” Nước mắt Tây Lương Tiên rơi như mưa, gần như mất không chế vươn tay kéo làn váy Tây Lương Mạt.
Ngay cả Tây Lương Đan cũng khóc lên, nước mắt từng giọt chảy xuống gương mặt đờ đẫn của nàng, không hề giống giả bộ.
Tây Lương Mạt híp mắt quan sát hai chị em này một lúc lâu mới than khẽ một tiếng, khom lưng đỡ Tây Lương Tiên dậy: “Muội muội nói rất đúng, tất cả đã qua như mây khói, chúng ta dù sao cũng là chị em một nhà, Đại tỷ tỷ ta sao có thể thật sự ghi hận các ngươi, mau đứng lên đi.”
“Vậy tỷ tỷ… Ngươi đồng ý rồi?” Tây Lương Tiên ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt lộ ra một tia vui mừng cùng chờ mong.
Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Ừ, ta sẽ cầu xin phụ thân, có điều kết quả thế nào phải chờ phụ thân quyết định.”
Thấy Tây Lương Mạt có ý giải hòa, lúc này Tây Lương Tiên mới nín khóc mỉm cười, cố gắng kéo Tây Lương Đan vẫn ngơ ngác đứng lên: “Đa tạ Đại tỷ tỷ.”
Tây Lương Đan lại không chịu đứng lên, chỉ bỗng ngẩng đầu nhìn thẳng Tây Lương Mạt, như nhớ tới chuyện gì, sợ hãi nói: “Đại tỷ tỷ, mẫu thân đã chết, đều là bà bảo chúng ta ức hiếp ngươi, ngươi sẽ không giết cả chúng ta chứ? Sau này Đại tỷ tỷ bảo ta làm gì ta cũng làm, chỉ cần cho ta ăn cơm thôi.”
Tây Lương Đan ở thôn trang hai tháng nhất định cực thảm, Hàn thị hại chết con của Lê thị, Lê thị sao có thể để con của bà ta sống tốt?
Đã dọa Tây Lương Đan thành như vậy sao?
Tây Lương Mạt khẽ nhíu mày, nâng nàng ta dậy: “Muội muội làm sao vậy? Nói mê sảng cái gì? Nhị nương không phải chết vì tật ở tim sao? Lẽ nào ngươi cảm thấy ta sẽ làm loại chuyện này?”
Trong mắt Tây Lương Tiên thoáng qua một tia âm u, cũng vương tay kéo Tây Lương Đan, thấp giọng nói với Tây Lương Mạt: “Tỷ tỷ, trong phủ nay có lời đồn, nói mẫu thân có tư tình với người, ngày ấy ngươi lại mặt gặp chuyện không may chúng ta đều nghe nói, ngươi cứ việc nói cho chúng ta biết, tất cả kết cục hôm nay đều do mẫu thân gieo gió gặt bão, chúng ta không dám trách tỷ tỷ.”
Tây Lương Mạt nhìn Tây Lương Tiên một lát, ánh mắt sâu hoắm lạnh lẽo như đao, gần như nhìn thẳng vào đáy lòng Tây Lương Tiên, khiến Tây Lương Tiên nói có chút miễn cưỡng: “Tỷ tỷ, ngươi… Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?”
Tây Lương Mạt lạnh nhạt nói: “Bởi vì ta không thẹn với lương tâm, tuy ta không có tình mẫu tử với Nhị nương, nhưng cái chết của Nhị nương không liên quan đến ta, vì sao Nhị muội muội luôn mồm muốn ta thừa nhận có liên quan đến cái chết của Nhị nương thế?”
Dứt lời, nàng buông bàn tay đỡ Tây Lương Đan, mỉm cười với Tây Lương Đan: “Tứ muội muội cũng biết hôn sự của con cái là phụng mệnh phụ mẫu nghe lời bà mối, không phải ta tự tiện cướp đi tiểu Vương gia, nếu ngươi không oán hận ta cùng tiểu Vương gia có đôi có cặp thì Đại tỷ tỷ vĩnh viễn hoan nghênh ngươi tới Đức Vương Phủ làm khách.”
Sau khi nghe đến Tư Lưu Phong, gương mặt Tây Lương Đan hơi giật giật, lại cấp tốc khôi phục dáng vẻ ngây ngô vâng lời.
Tây Lương Mạt nhìn hết biểu cảm của hai chị em kia, tùy tiện nói nàng mệt, không quan tâm đến bọn họ nữa, dẫn ba tỳ nữ đi về phía Liên Trai.
Không biết đi được bao lâu, nàng còn cảm giác phía sau có ánh mắt tràn ngập hơi lạnh.
Cho đến khi nhìn thấy cổng lớn Liên Trai, Tây Lương Mạt bỗng thở phào một hơi, cả Bạch Ngọc phía sau cũng như thả lỏng trong chớp mắt, sờ trán thấy đầy mồ hôi lạnh.
Hai người Bạch Trân, Bạch Nhụy thì không hiểu nhìn bọn họ, Bạch Nhụy theo Tây Lương Mạt lâu nhất, nàng có thể cảm nhận được vừa rồi bắt đầu từ lúc gặp chị em Tây Lương Tiên, tinh thần Tây Lương Mạt nháy mắt căng thẳng cao độ, có điều nàng không rõ vì sao. Hai chị em kia rõ ràng tới cầu xin tha thứ mà?
“Đại tiểu thư, hai người làm sao vậy?”
Bạch Ngọc cùng Tây Lương Mạt nhìn nhau, Bạch Ngọc hít một hơi: “Hai người các ngươi cần chăm chỉ tu luyện nội công hơn, lẽ nào các ngươi không biết chúng ta vừa đi dạo qua Quỷ Môn Quan một lần à?”
Bạch Trân sửng sốt: “Quỷ Môn Quan? Lẽ nào…”
Sắc mặt nàng bỗng cũng tái nhợt.
Vẻ mặt Tây Lương Mạt tối sầm, nàng khẳng định: “Không sai, vừa rồi ở một đoạn đường có trên một trăm cung thủ đang ẩn nấp, nếu vừa rồi ta chỉ cần nói hơi vô ý sẽ có kết cục vạn tiễn xuyên tâm.”
Không biết từ khi nào, Mị Lục cùng Mị Thất mặc y phục dạ hành của Tư Lễ Giám đã lẳng lặng quỳ một gối gần Tây Lương Mạt, đồng thanh thấp giọng nói: “Chúng ta bảo vệ không chu toàn, xin tiểu thư trách phạt.”
Tây Lương Mạt khoát tay, cười nhạt: “Chuyện này liên quan gì tới các ngươi? Các ngươi dù có võ nghệ cao cường đến đâu cũng không thể chớp mắt cắt cổ trăm tên cung thủ chứ!”
Vừa rồi chỉ mành treo chuông, Mị Lục cùng Mị Thất đã chuẩn bị ra tay, là nàng lặng lẽ ra hiệu kiềm chế hành động của bọn họ.
Nếu phải chết, cần gì lãng phí sức lực; nếu đều không phải chết, đưuong nhiên nàng sẽ dùng tâm cơ của mình giải quyết hai chị em kia; còn nếu vẫn không được, dù bại lộ cũng có thể dùng võ công của mình bắt hai người kia làm còn tin để giữ tính mạng, dù sao cũng tốt hơn lộ quan hệ với Tư Lễ Giám của nàng.
Lúc này Bạch Trân, Bạch Nhụy mới đồng loạt nghĩ mà sợ, sắc mặt Bạch Nhụy tái nhợt, cắn răng nói: “Nhị cô nương cùng Tứ cô nương điên rồi à? Dám điều động phủ binh bên ngoài vây giết chúng ta? Không sợ Quốc Công gia cùng trong cung truy cứu sao?”
Tây Lương Mạt híp mắt, trầm mặc chốc lát, sau đó cười lạnh: “Chỉ bằng hai người kia sợ rằng không có năng lực này, có thể qua mặt Tĩnh Quốc Công dùng binh phù điều động phủ binh vây giết chúng ta, đại khái chỉ có Đại ca ca thân là Tham Tướng đại nhân kia của ta thôi.”

“Ca ca!”
Nhìn bóng lưng thướt tha dần biến mất phía xa xa trên đường nhỏ, Tây Lương Tiên khó có thể nhịn, toàn thân phát run, nàng bỗng sắc nhọn hô lên.
Chỉ chốc lát sau, trong rừng cây, đầu tường vốn vắng vẻ đều có bóng người di chuyển.
Nhìn kỹ lại, thì ra đều là binh sĩ cầm cung, mặc y phục dạ hành, huấn luyện kỹ càng nhanh chóng tập kết lại, yên lặng quỳ một gối, đếm ra phải gần trăm người.
Trong đó có một thanh niên mặc hắc y, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng môi mỏng, tuấn tú cực kỳ, trên đầu hắn quấn khăn trắng, chứng tỏ người đang có đại tang có quan hệ với hắn.
“Vì sao?” Tây Lương Tiên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sắc bén như dao, nào có nửa phần dáng dấp thiếu nữ sầu khổ ưu thương vừa rồi.
Tây Lương Tĩnh nhìn muội muội của mình, hơi nhíu mày: “Tiên nhi…”
“Ta hỏi ngươi vì sao không giết ả, không giết ả tiện nhân hại chết mẫu thân chúng ta?” Tây Lương Tiên ngắt lời hắn, gào lên như thần kinh, vô cùng kích động tức giận khiến nàng làm gãy móng tay mình cũng không phát hiện.
Tây Lương Đan nhìn Tây Lương Tĩnh, cũng lạnh nhạt nói: “Ca ca, ngươi sợ nó à? Nếu vừa rồi ngươi giết nó, ta sẽ có thể gả cho tiểu Vương gia!”
Trên mặt Tây Lương Tĩnh lướt qua một tia lo lắng, không khỏi cau mày nói: “Chúng ta đã hẹn trước, nếu Tây Lương Mạt thừa nhận nàng hại chết mẫu thân, ta sẽ sai đồng loạt bắn, nhưng nàng nói không phải nàng!”
“Nó nói ngươi liền tin à?” Tây Lương Tiên thật sự tức đến toàn thân run rẩy, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Đó là tiện nhân giảo hoạt, nếu nó không chịu thừa nhận ngươi cứ giết nó là được, ngoại trừ nó, còn ai dám hại chết mẫu thân!”
Tây Lương Tĩnh nhìn Tây Lương Tiên, cảm thấy muội muội xưa nay thanh cao của mình sau khi trải qua nhiều cực khổ đã trở nên vặn vẹo về tâm tính, nhưng hắn vẫn cảm thấy nên nhắc nhở Tây Lương Tiên một việc, hắn không hy vọng đã không còn mẫu thân, ngay cả muội muội cũng gặp chuyện không may.
Hắn kiềm chế nói: “Là lão thái thái hạ lệnh xử lý mẫu thân, ngươi và ta đều rõ, muội muội, ngươi đừng vì ân oán cá nhân mà mượn tay ta diệt trừ Mạt nhi. Đừng nói địa vị hiện nay của nàng đã khác…”
“Mạt nhi?” Tây Lương Tiên bỗng nhiên trợn trừng mắt nhìn Tây Lương Tĩnh, quan sát trên dưới hắn một phen, rồi sắc nhọn ngắt lời hắn: “Ca ca, ngươi điên rồi à? Nó là kẻ thù của chúng ta, là người mẫu thân muốn giết chết nhất. Ngươi lại thật sự coi nó là muội muội của chúng ta? Nó dựa vào cái gì làm muội muội của chúng ta? Mặc kệ có phải nó giết mẫu thân hay không, ngươi đều nên giết nó cho chúng ta!”
Thái độ của Tây Lương Tiên khiến Tây Lương Tĩnh rất bực bội, nhưng nhớ tới mẫu thân đã qua đời cùng chuyện thê lương muội muội gặp phải, hắn nắm chặt tay nhẫn nhịn.
Hắn nheo mắt lại nhìn ánh mắt cố chấp của Tây Lương Đan cùng gương mặt dữ tợn vặn vẹo của Tây Lương Tiên, nhàn nhạt nói: “Vi huynh có thể hiểu được tâm lý ghen ghét của nữ tử, vi huynh sẽ khuyên phụ thân để Đan nhi ở lại, về phần chuyện khác, chờ các ngươi tìm được chứng cứ xác thực rồi nói sau đi.”
Dứt lời, hắn xoay người lại, phất tay chuẩn bị dẫn đám binh sĩ rời đi.
Tây Lương Đan cùng Tây Lương Tiên thật sự không ngờ huynh trưởng của mình không đứng bên mình vô điều kiện, nhất thời ngẩn ra.
Tây Lương Tiên phản ứng lại trước tiên, sau đó phẫn nộ hét ầm lên: “Tây Lương Tĩnh, ngươi có còn là nam nhi nhiệt huyết hay không? Mẫu thân sao lại có một nhi tử không phân biệt được địch ta như ngươi?”
Nàng vô cùng kích động liền có chút mất kiềm chế.
Tây Lương Tĩnh thân là trưởng tử trong nhà, từ nhỏ được Tĩnh Quốc Công tự mình dạy dỗ, sau khi được lập làm Thế Tử người trong phủ càng cung kính với hắn.
Mẫu thân cũng thường xuyên dạy dỗ tỷ muội, huynh đệ trong nhà phải kính trọng hắn, tuy hắn không vì vậy mà kiêu ngạo ngang ngược, tính tính trầm ổn có mưu kế, ngoại trừ phụ thân, trong nhà chưa từng ai dám chất vấn cùng chống đối hắn như vậy.
Tây Lương Tĩnh giận dữ, giơ cao tay lên, nhưng Tây Lương Tiên không hề sợ hãi, ngẩng đầu hất cằm căm tức nói: “Ngươi đánh đi, ngươi đánh đi, xương cốt mẫu thân còn chưa lạnh, thù giết mẹ còn chưa báo, ngươi đã đối đãi với muội muội của mình thế này, ta muốn xem sau này ngươi nói năng thế nào với mẫu thân!”
Tây Lương Đan ở bên sớm sợ đến tái mặt, nàng lo lắng cho Tây Lương Tiên, cũng không dám khuyên Tây Lương Tĩnh, cuộc sống thê thảm ở thôn trang khiến tích cách ngang ngược của nàng phai nhạt đi nhiều, ngược lại sinh ra cảm giác nao núng, cẩn thận.
Tây Lương Tĩnh nhìn gương mặt quật cường lại bi thương của Tây Lương Tiên, tay run lên, cuối cùng không đánh xuống, đành hung hăn nắm chặt tay, cố nén tức giận lạnh lùng trừng mắt với nàng: “Tiên nhi, ngươi nghe cho rõ đây, nếu mẫu thân thật sự chết trong tay Tây Lương Mạt, ta sẽ là người đầu tiên chặt bỏ thủ cấp của nàng để tế mẫu thân, nhưng ngươi cũng phải nhớ kỹ, vi huynh không phải kiếm trong tay ngươi, tùy ngươi diệt trừ dị kỷ!”
Dứt lời, hắn buông tay, không quay đầu lại mà rời đi.

Mặc kệ Tây Lương Đan ở phía sau vừa giậm chân vừa gào khóc gọi hắn.
Tây Lương Tiên nhìn bóng lưng Tây Lương Tĩnh ngày một xa, nàng cắn môi hô Tây Lương Đan: “Đừng gọi nữa, hắn sẽ không quay lại giúp chúng ta đâu!”
“Tỷ tỷ, sao ngươi lại nói với ca ca như thế, ca ca không chịu giúp chúng ta giết tiện nhân Tây Lương Mạt nữa thì sao!” Tây Lương Đan căm giận giậm chân, kêu la với Tây Lương Tiên.
Tây Lương Tiên không để ý tới nàng ta, chỉ nhắm mắt lại xóa đi lệ trên khóe mắt.
Nàng hiểu Tây Lương Tĩnh, mẫu thân mặc kệ Nhị ca chơi bời háo sắc, dung túng Tứ muội ngang ngược kiêu căng, vì bọn họ không phải đứa con mà bà gửi gắm kỳ vọng, vì vậy và bằng lòng chiều chuộng bọn họ.
Nhưng mẫu thân mong chờ Đại ca ca trở thành người thừa kế hoàn mỹ nhất của phụ thân, kỳ vọng nàng trở thành cung phi tay cầm quyền cao, thậm chí là mẫu nghi thiên hạ.
Cho nên yêu cầu với bọn họ cực kỳ nghiêm khắc, Đại ca ca lại được phụ thân một tay giáo dục, tính tình giống phụ thân nhất, trước khi mặt nạ của Tây Lương Mạt bị vạch trần hắn sẽ không mạo hiểm giết Tây Lương Mạt để rồi gây ra chuyện lớn.
Hôm nay, là do nàng thề nhất định có thể dụ dỗ Tây Lương Mạt nói ra chân tướng cái chết của mẫu thân, ca ca mới sắp xếp cung thủ, chỉ chờ Tây Lương Mạt thú nhận liền bắn tên, giết Tây Lương Mạt trả thù giết mẹ, rồi tính toán giải quyết hậu quả.
Mà chuyện như vậy chỉ có thể làm một lần, nếu làm quá nhiều nhất định sẽ khiến phụ thân ngờ vực.
Chỉ hận Tây Lương Mạt kia giả dối như hồ ly, đến vậy cũng không thể dụ ả nói ra sự thật!
Sắp thành lại bại!
Hận ý trong đáy mắt Tây Lương Tiên như lửa cháy trên đồng cỏ, gần như thiêu đốt cả bản thân nàng.
“Con đĩ kia, rốt cuộc có bản lĩnh gì mà cả đám nam nhân đều bị nó mê hoặc đến không nhìn rõ bản mặt hồ ly? Phụ thân như vậy, ca ca cũng vậy, ngay cả Đức tiểu Vương gia cũng…” Tây Lương Đan oán hận giậm chân, thấp giọng mắng, mắt đầy ghen ghét cùng không cam lòng.
Tây Lương Tiên nhìn Tây Lương Đan, trong lòng không nhịn được khinh thường, nữ tử như vậy sao lại là muội muội ruột thịt của nàng, trong lòng chỉ có nam nhân, còn là một nam nhân vứt bỏ nàng lấy tử địch.
So ra Tây Lương Mạt mới giống chị em với nàng!
Trên mặt Tây Lương Tiên thoáng qua một tia tàn nhẫn, một người nào đó nàng sẽ khiến “chị em” này quỳ rạp dưới chân nàng, dập đầu xin tha thứ, rồi một đao chém đầu ả tế mẫu thân cùng tất cả hành hạ mà nàng đã nhận!
— Ông đây là đường ranh giới Cửu Thiên Tuế vì không được ngủ tiểu hồ ly mà căm tức —
Bên trong Liên Trai, Tây Lương Mạt cùng một đám tâm phúc ngồi quanh bếp sưởi nghị sự.
“Đại tiểu thư, chuyện này không phải chuyện đùa, nhất định phải nói cho Quốc Công gia để hắn thu hồi binh quyền trong tay Thế Tử gia!” Bạch ma ma tức giận vỗ bàn nhảy dựng lên.
Bà không thể tin được Thế Tử gia sẽ giúp đỡ Nhị tiểu thư cùng Tứ tiểu thư làm chuyện như vậy, thật là không thể nhịn được nữa!
“Ma ma, chờ một chút!” Tây Lương Mạt gọi Bạch ma ma đang muốn ra ngoài lại, nhàn nhạt nói: “Hiện giờ chúng ta không có chứng cứ, không thể bị bọn họ trả đũa, không nhịn chuyện nhỏ sẽ loạn đại mưu.”
Tuy hiện thời Tĩnh Quốc Công coi trọng nàng, nhưng địa vị của nàng tất không so được với Thế Tử như Tây Lương Tĩnh, nàng khó khăn lắm mới lấy được sự tin tưởng của Tĩnh Quốc Công, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Chuyện tìm kiếm lệnh bài nàng đã nhận lời với Bách Lý Thanh, càng ít người biết càng tốt, nhất là Bạch ma ma. Tuy bà yêu thương nàng nhưng dù sao cũng xuất thân từ phủ Tĩnh Quốc Công, lại là người của Tĩnh cô cô, tự có một phần tình nghĩa với Tĩnh Quốc Công.
Tây Lương Mạt không định để Bạch ma ma tham gia, đỡ cho Bạch ma ma khó xử.
Bạch ma ma thoáng cái không biết nói gì, chán nản ngồi xuống, lo lắng nhìn nàng: “Lần này Thế Tử gia không ra tay với Đại tiểu thư, nhỡ may lần sau hắn ra tay thì làm thế nào?”
Bọn họ chỉ có vài người, hai đấm khó địch nổi bốn tay, sao có thể địch nổi đám phủ binh kia?
Tây Lương Mạt lại có cái nhìn khác với Bạch ma ma, hôm nay Tây Lương Tĩnh không ra tay với nàng chỉ sợ còn chưa xác định được Hàn thị có thật sự chết trong tay nàng hay không. Hắn khác với chị em Tây Lương Tiên, hắn là đàn ông, nếu không có huyết hải thâm thù, hắn sẽ coi trọng đại cục cùng lợi ích toàn cục hơn, nếu không hôm nay hắn đã hạ sát thủ với nàng mà không hề cố kỵ.
Nếu đã vậy, chỉ cần chị em Tây Lương Tiên không có chứng cứ xác thực, thì Tây Lương Tĩnh tự nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Tây Lương Mạt nói xong suy nghĩ của mình, chiếm được sự tán thành của Hà ma ma, Bạch ma ma thì không lên tiếng, chỉ lo lắng nhing Tây Lương Mạt.
Bạch Nhụy thì tò mò hơn: “Đại tiểu thư, làm sao người biết Huyện chúa cùng Tứ tiểu thư tỏ ra yếu thế là một cái bẫy?”
Biểu hiện của Tây Lương Tiên cùng Tây Lương Đan khiến những người xem như bọn họ gần như phải tin là thật, cho rằng bọn họ thật sự đổi tính, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Tây Lương Mạt bưng trà nhấp một ngụm, khóe môi cong lên nụ cười trào phúng: “Đây gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nếu Tây Lương Đan thật sự đổi tính còn có ba phần thuyết phục, duy chỉ có Tây Lương Tiên, khi nàng ta cúi đầu với ta đại khái chỉ là lúc muốn giết ta.”
Tây Lương Tiên hiểu nàng, cho dù tất cả chứng cứ đều chỉ về phía Lê thị cùng lão thái thái thì nàng ta cũng biết Hàn thị thật ra chết trong tay nàng.
Tây Lương Tiên cũng hiểu chính mình, biết cho dù trời sập xuống thì một cô gái kiêu ngạo quật cường tận xương cũng không cho phép bản thân cúi đầu trước kẻ địch.
“Vậy chúng ta…”
“Nàng ta dựa vào sự tin tưởng của Quốc Công gia với Tây Lương Tĩnh phải không? Vậy nếu Quốc Công gia không còn tin tưởng vị Thế Tử này thì sao?” Tây Lương Mạt nhìn bát trà của mình, bí hiểm nói.
“Nhưng mà, Quốc Công gia dẫn Thế Tử bên cạnh từ nhỏ, sao có thể…” Bạch ma ma có chút do dự.
Tây Lương Mạt nâng trà nở nụ cười khẽ: “Năm xưa Chu U Vương cùng Nguyên Vương Hậu Thân thị sinh ra Thái Tử Nghi Cữu, Thái Tử Nghi Cữu tài đức vẹn toàn, chúng đại thần đều thừa nhận Nghi Cữu làm Thái Tử, nhưng Chu U Vương lại vì Bao Tự mà phế đi Vương Hậu Thân thị cùng Thái Tử Nghi Cữu.”
Nói đến đây nàng không nói tiếp nữa, chúng tỳ nữ không quá hiểu, ngược lại Hà ma ma lăn lộn trong cung đình đã lâu nhìn Tây Lương Mạt như có chút suy nghĩ, lộ ra nụ cười tán thưởng.
Tây Lương Mạt nhìn Hà ma ma liền biết bà đã hiểu, trong nháy mắt cảm thấy mình thật sự có tiềm năng làm gian phi.
Về phần chị em Tây Lương Tiên, nay kẻ ngu ngốc Tây Lương Đan đã không còn Hàn thị làm chỗ dựa, không còn đủ để gây sợ hãi.
Còn Tây Lương Tiên…
Ánh mắt Tây Lương Mạt thoáng qua một tia sáng lạnh giá, nếu nàng ta cảm thấy những ngày yên bình làm người điên quá khó chịu, thì nàng ta cứ đơn giản là đã chết như Hàn thị, cho nàng ta một “kết cục hoàn mỹ” cũng dễ thôi.

Chuyện đêm đó giống một dòng suối chảy vào Trường Giang Hoàng Hà, không còn tung tích, mà Tây Lương Mạt thật sự như nàng đã nói, hết lòng tuân thủ hứa hẹn dịu dàng khuyên nhủ Tĩnh Quốc Công, cộng thêm Thế Tử Tây Lương Tĩnh thỉnh cầu và Tây Lương Đan khóc rống chảy nước mắt sám hối, Tĩnh Quốc Công rốt cuộc gật đầu đồng ý Tây Lương Đan ở lại trong phủ, không cần trở về thôn trang nữa.
Tây Lương Mạt thấy chuyện này đã xong liền chuẩn bị quay về Liên Trai, ở bên ngoài viện của Tĩnh Quốc Công bị Tây Lương Tĩnh gọi lại.
“Đại muội muội.”
Tây Lương Mạt quay đầu nhìn về phía Tây Lương Tĩnh, mỉm cười: “Đại ca.”
Tây Lương Tĩnh nhìn thiếu nữ uyển chuyển thanh lệ như lan trước mặt, trầm mặc chốc lát rồi nói: “Cảm tạ ngươi đã giúp Đan nhi, chuyện quá khứ…”
“Chuyện quá khứ là đã qua, hôm nay Mạt nhi đã lập gia đình, nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi, nói chính xác Mạt nhi đã không còn là người của Quốc Công quý phủ, đương nhiên sẽ không nghĩ đến những quá khứ này nữa.” Tây Lương Mạt nhàn nhạt ngắt lời hắn.
Nàng không phủ nhận oán hận của mình, hiện nay tuy không so đo nhưng nói rõ nàng không có cảm tình gì với hai chị em kia.
Như vậy khiến Tây Lương Tĩnh cảm thấy hợp tình hợp lý, hắn tự thấy nếu mình là Tây Lương Mạt cũng không dễ dàng tha thứ cho những tổn thương đã nhận.
Có điều lúc đó hắn tuy không ức hiếp Tây Lương Mạt lại không để Tây Lương Mạt vào mắt, về suy nghĩ cá lớn nuốt cá bé hắn có cái nhìn nhất trí với lão thái thái, huống hồ Tây Lương Mạt năm đó cũng không đáng để hắn quan tâm.
Nhưng hôm nay, không biết vì sao, nhìn vẻ lãnh đạm trên mặt thiếu nữ này, trái tim hắn bất giác thắt chặt.
Tây Lương Mạt thấy hắn không nói gì liền cúi chào rời đi.
Tây Lương Tĩnh yên lặng nhìn bóng lưng yểu điệu của nàng đi xa, hơi ngẩn ngơ, cho đến khi phía sau truyền đến giọng nói của hai chị em.
“… Đúng là đáng ghét, giờ ta đã trở về, nhất định phải trừng trị đám tiện tỳ dám ra tay với ta, cả tiện nhân Lê thị kia nữa!”
“Đan muội, chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn.”
Tây Lương Tĩnh khẽ nhíu mày, hắn không muốn liên quan đến loại chuyện lục đục giữa phụ nhân với nhau trong hậu viện, trực tiếp xoay người rời đi,
Tây Lương Đan thấy Tây Lương Tĩnh vốn muốn gọi hắn lại cùng nghĩ biện pháp, đã bị Tây Lương Tĩnh ngoảnh mặt làm ngơ.
Nàng không khỏi ảo não tức giận giậm chân, xì một tiếng khinh miệt: “Nhị tỷ tỷ, ngươi xem Đại ca ca kìa, thật sự quá đáng, giống như tiện nhân Tây Lương Mạt mới là muội muội của hắn, không nghĩ cách giúp ta xả giận!”
Tây Lương Tiên nhìn bóng lưng Tây Lương Tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo: “Đan muội, chuyện ngươi bị tiện tỳ ngược đãi ở thôn trang tốt nhất đừng nhắc đến trước mặt phụ thân cùng Đại ca ca, chúng ta chậm rãi giải quyết Lê thị.”
“Vì sao?” Tây Lương Đan trợn mắt không thể tin, những ngày bị hạ nhân dằn vặt trong thôn trang khiến nàng sống cả đời khó quên, mọi người đều nói nàng không còn là tiểu thư phủ Quốc Công nữa, nàng từng tuyệt vọng, từng chạy trốn, khi bị bắt về còn bị hành hạ ác hơn.
Nay đã trở về phủ Quốc Công, nàng vẫn là Tứ tiểu thư chính xuất cao cao tại thượng, muốn giết đám hạ nhân này chẳng lẽ không phải chuyện đương nhiên?
Tây Lương Tiên lạnh lùng nói với Tây Lương Đan: “Lẽ nào ngươi còn không rõ? Lê thị dám hành hạ ngươi đương nhiên đã nghĩ hết đường lui, hiện nay ả là chủ mẫu chưởng gia, chúng ta không có chứng cứ đã tùy tiện cáo trạng sẽ chỉ khiến phụ thân càng thêm thất vọng về ngươi, nghĩ rằng ngươi đang càn quấy.”
Tây Lương Đan muốn nói gì đó, nhưng trải qua mấy ngày nay khiến nàng trưởng thành không ít, hiểu được Tây Lương Tiên nói có lý, nàng sa sút tinh thần nói: “Lẽ nào… Lẽ nào ta chịu khổ vô ích sao?”
Tây Lương Tiễn vỗ vỗ tay nàng, rất vui mừng vì Tây Lương Đan không còn mặc kệ làm loạn như khi mẫu thân còn sống nữa, vì vậy ngữ khí nhẹ đi không ít: “Ngươi yên tâm, tất cả tổn thương của tỷ muội chúng ta, mặc kệ là Lê thị hay tiện nhân Tây Lương Mạt kia… sớm muộn gì chúng ta cũng khiến bọn chúng sống không bằng chết, hối hận cả đời!”
Trong mắt Tây Lương Tiên hiện lên ánh sáng oán độc.

Tây Lương Mạt dù sao đã xuất giá, vì vậy nàng chỉ cần ở nhà mẹ đẻ một, hai ngày là có thể quay về Đức Vương phủ, đợi Hàn thị hết thất tuần hạ táng lại tới phần mộ đốt vàng mã tế bái.
Nhất là Tư Lưu Phong không biết vì sao từ sau khi gặp nạn bệnh ngày càng nghiêm trọng, Lý thánh thủ của Hồi Xuân Đường nói hắn không tiện di chuyển, vì vậy nay còn ở trong buồng sưởi của Mẫu Đơn Các của Đức Vương Phi, Tây Lương Mạt là thê tử của Tư Lưu Phong không tiện luôn ở lại nhà mẹ đẻ không về, vì vậy nàng quyết định tạm thời về Đức Vương Phủ ở một thời gian.
Xem xem lão yêu nghìn năm ở Đức Vương phủ mấy ngày có thu hoạch gì không.
Thế nhưng, khi nàng trở về Đức Vương phủ ra vẻ vô ý nghe ngóng mới biết, từ khi nàng trở về phủ Tĩnh Quốc Công, thằng nhãi này cũng không về Đức Vương phủ nữa.
Sau hỏi Mị Thất mới biết ban ngày Bách Lý Thanh phải lên triều, ban đêm thấy Đức Vương phủ quá khô khan vô vị, vì vậy quay về tổ chim của hắn để hưởng thụ, bảo Mị Nhất dán cái mặt xấu xí kia đi rêu rao khắp phố.
Tây Lương Mạt rất muốn chửi má nó, đây là thái độ tra án à?
Thế nhưng nghĩ tới Bách Lý Thanh vì không ăn được mình mới “xuân khuê tịch mịch”, tâm tình Tây Lương Mạt lại tốt hơn không ít.
Đang chuẩn bị rửa mặt chải đầu một phen rồi tới chỗ Tư Lưu Phong tỏ vẻ tâm ý làm thê tử, vừa đi tới cửa đã thấy Đức Vương phi tự mình tới Thỉnh Nguyệt Các.
“Mẫu phi?” Tây Lương Mạt nhìn mỹ phụ trung niên đoan trang cao quý ngoài cửa, không khỏi nao nao.
“Trinh Mẫn, mẫu phi có một việc rất quan trọng muốn thương lượng với con, không biết con có rảnh không?” Đức Vương phi nhìn Tây Lương Mạt, trên mặt lộ ra một tia trịnh trọng.
Tây Lương Mạt hơi nhướng mày, sau đó mỉm cười: “Mẫu phi nói gì vậy, con dâu đương nghiên phải nghe mẫu phi dạy dỗ.”
Nói xong, nàng mở cửa mời Đức Vương phi vào.
— Ông đây là Cửu Thiên Tuế xuân khuê tịch mịch —
Phủ Cửu Thiên Tuế.
Trong căn phòng hoa mỹ tơ lụa đỏ mềm phủ đầy, giao châu sa đen sang quý buông xuống, chặn ánh mắt trời chiếu vào, khiến trong phòng mờ mịt u ám, lư hương khắc hình đầu thú bằng vàng tỏa ra khói trắng mỏng manh, tràn ngập hương khí u trầm, dường như càng làm không khí trong phòng trở nên ngưng đọng.
Cảm giác không nặng nề như bóng tối chốn nhân gian, ngược lại tươi đẹp quyến rũ, giống động phủ của yêu ma cường đại nào đó chốn địa ngục linh giới.
Mà trên giường la hán tử đàn mạ vàng trải đầy gấm đỏ có một yêu ma xinh đẹp đang lười biếng nằm nghiêng, một thân y phục đỏ rộng thùng thình, tóc đen như mực chảy xuôi xuống, xõa tung trên giường, bên giường có mỹ nhân ăn mặc mỏng manh cong người làm ghế, trên lưng đặt trà bánh tinh xảo.
Có hai gã thái giám trẻ tuấn tú ở trên giường xoa bóp chân và vai cho hắn.
“Thiên Tuế gia, hôm nay có hạt dưa Tây Hạ tiến cống, tổng cộng mười hai loại, ngài có muốn dùng thử không?” Thắng công công bưng một cái đĩa ngọc lưu ly bát bảo mười hai ngăn, thấp giọng nói với Bách Lý Thanh.
Bách Lý Thanh buông xuống hàng lông mi thật dài, liếc mắt nhìn cái đĩa kia không quá hứng thú, nhìn dáng dấp cẩn thận từng li từng tí của Thắng công công, liền tiện tay lấy mấy hạt tới cắn.
Thắng công công thấy Bách Lý Thanh rốt cuộc cũng cắn hạt dưa, lúc này mới hơi thả lỏng, đã nhiều ngày tâm trạng Thiên Tuế gia không được tốt, ngay cả hạt dưa thích nhất cũng rất ít ăn, càng đừng nói đến các phu nhân, công tử ở hậu viện, thật là một chuyện đáng ngạc nhiên.
Tuy thái giám không thể nhân đạo, nhưng nuôi mỹ nhân là để thưởng thức, Thiên Tuế gia hiểu sâu sắc đạo lý này, nói đến mới thấy, từ khi Thiên Tuế gia nhận tiểu thư làm đồ đề thì không thấy đi về phía hậu viện nữa.
Tâm tình Thiên Tuế gia không tốt, những người hầu hạ như bọn họ đương nhiên động tí là phạm lỗi, ngày không dễ sống.
Thắng công công đang ôm phất trần phát sầu thì bỗng một tiểu thái giám cung kính chạy vào, ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu, lông mày Thắng công công nhướng lên, vội vàng đến bên tai Bách Lý Thanh nói nhỏ: “Thiên Tuế gia, Mị Thất truyền tin, tiểu thư đã quay về Vương phủ.”
Bàn tay cắn hạt dưa của Bách Lý Thanh dừng lại, bỗng giơ ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Thắng công công: “Nàng quay về Vương phủ thì liên quan gì tới bản tọa, Tiểu Thắng Tử, ngươi là gián điệp của nha đầu kia đấy à!”
Ánh mắt kia khiến Thắng công công rút lui hai bước, đầu đầy mồ hôi lạnh, quỳ phịch xuống: “Thiên Tuế gia, chuyện này…” Chuyện này không phải chính ngài nói tiểu thư đi đâu về đâu đều phải thông báo với ngài à?
Nhưng Thắng công công không dám nói ra, vị gia phía trên là người hỉ nộ vô thường, chỉ bản thân tự biết là được rồi.
“Cút!”
Bách Lý Thanh không nhịn được quát lạnh một tiếng, Thắng công công ra hiệu bằng mắt một cái, tất cả mọi người ngoan ngoãn không một tiếng động mà… “cút” ra ngoài.
Thắng công công là người cuối cùng đi ra, khi đóng cửa lại trong lòng hắn nói thầm, chẳng lẽ tiểu thư thất sủng?
Quả nhiên, không một ai khiến Thiên Tuế gia hứng thú lâu, không biết tiểu thư sẽ có kết cục gì.
Thắng công công lắc đầu, âm thầm thở dài, đang định bỏ đi thì bỗng nghe một tiếng gọi cực kỳ êm tai lại cực kỳ âm trầm của Bách Lý Thanh từ trong phòng vọng ra: “Tiểu Thắng Tử —!”
Thắng công công sửng sốt, chợt nghe tiếng Bách Lý Thanh tức giận mắng phía trong: “Bản tọa bảo ngươi cút, người liền cút? Không có một chút chủ kiến, thích chết à? Còn không mau lăn vào đây thay y phục cho bản tọa!”
Thắng công công nhìn trời, rơi lệ đầy mặt.
Thì ra tiểu thư không thất sủng, hắn thất sủng.

Ngay khi bên này Thắng công công đang lưỡng lự xem có nên lăn vào phòng hay không, Tây Lương Mạt ở Thỉnh Nguyệt Các cũng gặp một chuyện khó xử.
“Mẫu phi, người muốn con dâu làm chủ nạp thiếp cho tiểu Vương gia khi gả vào chưa tới nửa năm?” Tây Lương Mạt nhướng mày nhìn về phía Đức Vương phi.
Đức Vương phi nhìn Tây Lương Mạt, nói có chút áy náy: “Mẫu phi biết chuyện này khiến Trinh Mẫn con khó xử, nhưng ngày ấy Lý thánh thủ nói gì con cũng nghe được, nay còn phải chờ năm năm con mới có thể có thai. Bên cạnh Phong nhi không thể không có người hầu hạ, hơn nữa chuyện mấy ngày nay con cũng thấy, bệnh của Phong nhi luôn không tốt, trên người con lại có tang, mẫu phi chỉ muốn làm lễ mở mặt cho Tĩnh Vũ trước, bày mấy bàn rượu coi như xung hỉ.”
Đức Vương phi tuy có áy náy nhưng lại không có ý thoái nhượng.
Tây Lương Mạt hơi ngập ngừng, không nói gì.
Nàng không có ý định ngăn cản Tư Lưu Phong nạp thiếp, nhưng không theo quy định chờ nàng một năm không có thai đã nạp thiếp chính là không nể mặt phủ Tĩnh Quốc Công cùng thân phận của nàng, tốt xấu gì cũng phải chờ nửa năm mới đúng.
Nay nàng mới gả đến một tháng đã vội vã nạp thiếp cho Tư Lưu Phong, lại là nha đầu Tĩnh Vũ không coi ai ra gì kia, còn không phải đánh mất thể diện của nàng, tạo ngột ngạt cho nàng hay sao?
Còn xung hỉ?
Rõ ràng đang chê nàng xúi quẩy!
Tây Lương Mạt suy nghĩ một chút liền hỏi: “Đây là ý của phu quân hay của mẫu phi?”
Đức Vương phi thấy Tây Lương Mạt không có ý nhượng bộ trong lòng liền hơi giận, nhưng bà cũng biết Tư Lưu Phong thương thê tử mới cưới này, vì vậy bà mỉm cười: “Đây là ý của mẫu phi, có câu bất hiếu có tam, vô hậu vì đại, không nói đến năm năm sau thế nào, tuổi tác như Phong nhi, đệ tử vương phủ khác đã là cha của vài đứa nhỏ, dù sao không thể đợi năm năm nữa đúng không?”
Ánh mắt Tây Lương Mạt lành lạnh, không nói gì, liếc qua Tĩnh Vũ, chỉ thấy Tĩnh Vũ xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu nhìn ngón chân, ngược lại hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo thường ngày.
Đức Vương phi cho rằng nàng mềm lòng, liền giữ tay nàng nhẹ giọng nói: “Trinh Mẫn, con cứ yên tâm, Tĩnh Vũ ở bên mẫu phi lớn lên, mẫu phi biết nàng là đứa trẻ hiền đức trinh tĩnh, nàng sẽ cẩn tuân bổn phận của thiếp thị, mặc kệ sau này Tĩnh Vũ sinh con trai hay con gái, con của con mới là Thế Tử chính xuất, không cần lo lắng, chỉ cần để Tĩnh Vũ đến đây hầu hạ các con là được, con cứ coi như nàng là nha hoàn thôi mà.”
Nha hoàn?
Trong mắt Tây Lương Mạt lướt qua một tia châm chọc, sau đó chậm rãi nói: “Được thôi, nếu mẫu phi đã nói vậy con dâu đương nhiên không thể từ chối, thế nhưng…”
Đức Vương phi thấy Tây Lương Mạt đồng ý, trong lòng vui vẻ, lập tức nói: “Trinh Mẫn con có điều kiện gì cứ việc nói.”
Tây Lương Mạt chậm rì rì nhấp một ngụm trà: “Nếu nàng là nha hoàn thông phòng mẫu phi phái tới, thì sau này nàng chỉ cần ở lại trong viện tiểu Vương gia dùng để đọc sách là được, không có việc gì đừng tới Thỉnh Nguyệt Các, nàng không phải thị thiếp đương nhiên không cần lập quy củ.”
Đức Vương phi sửng sốt, ngay cả Tĩnh Vũ cũng choáng váng, nàng quýnh lên liền nói: “Thiếu Vương phi, sao ngươi có thể để nô tỳ làm nha hoàn thông phòng?!”
Vậy chẳng phải ti tiện như tiện nhân Tĩnh Nương sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.