Chờ cho đến khi thoát khỏi tầm mắt của mọi người, Tây Lương Mạt mới lấy ra vài hòn đá vừa rắn vừa nặng từ bên trong cái giỏ hoa nàng vừa nhặt lại, ước lượng trên tay, cười lạnh một tiếng, ném vào núi giả bên cạnh.
Hôm nay trừng trị được cái ả Chanh Nguyệt thích chó cậy gần nhà kia, chỉ tiếc là không đập thêm được mấy cái nữa.
Bạch Nhụy nhìn động tác của Tây Lương Mạt, không khỏi lo sợ trong lòng, Đại tiểu thư dường như khác hẳn, vậy mà lại có thể không chút do dự ra tay ngoan độc với Chanh Nguyệt, nàng nhìn thấy Chanh Nguyệt đầu đầy máu cũng đã âm thầm kinh hãi rồi.
“Đại tiểu thư, nhỡ đâu lát nữa Tứ tiểu thư nàng…” Bạch Nhụy thấy sắp đến Hương Tuyết Các của Tứ tiểu thư, rốt cuộc vẫn không nhịn được lên tiếng.
Nàng thực sự rất sợ Tứ tiểu thư Tây Lương Đan, Tứ tiểu thư vốn lòng dạ độc ác, hoàn toàn khác với gương mặt quốc sắc thiên hương kia của nàng ta, Chanh Nguyệt dám động thủ với Đại tiểu thư như vậy cũng là vì quen chó cậy thế chủ từ xưa.
Tây Lương Mạt khẽ mỉm cười, trong nụ cười là một mảnh lạnh lẽo: “Nếu ta sợ nàng, việc gì phải trêu chọc nàng, em cứ yên tâm là được.”
Nàng tuyệt đối sẽ không để cho chuyện của Bạch Mai và Liễu ma ma tái diễn.
Dứt lời bước về phía Hương Tuyết Các trổ lan chạm ngọc kia.
Vừa tới trước cửa viện, Tây Lương Mạt đã nhìn thấy Lục Kiều ôm mặt vội vã đi ra, trông dáng vẻ hai mắt rưng rưng kia là đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-thien-ha/133009/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.