Editor: Nyanko
"Này..." Tô Tĩnh Hương còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị Tô Phi Sắc dùng ánh mắt ngăn lại.
Trong đầu chỉ còn lại câu nói kia Tô Phi Sắc vừa mới nói với nàng ta, cầu phú quý trong nguy hiểm.
Cầu phú quý trong nguy hiểm, không sai, bất kể Ngọc Tuyền Cơ có đáng sợ đến bao nhiêu thì nàng ta cũng vẫn phải đi đến cùng.
"Đi." Bàn tay Ngọc Tuyền Cơ vung lên, lập tức dẫn theo Tô Tĩnh Hương và đám thái giám lũ lượt rời đi.
Thấy Ngọc Tuyền Cơ đã đi, lúc này Lý thị mới dám mở miệng nói: "Lão gia, thiếp..."
"Người đâu, kéo xuống đi." Bây giờ Tô Đức Ngôn chỉ cần vừa nhìn thấy Lý thị là lại nhớ tới vừa rồi Ngọc Tuyền Cơ khiến ông ta nhục nhã, sao có thể có tâm trạng tốt được.
"Lão gia, thiếp hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao mà, lão gia..." Lý thị bị người kéo đi ngày một xa, giọng nói thê thảm làm người phát phiền.
Tô Phi Sắc lại chỉ lạnh lùng cười, đừng tưởng rằng như vậy là đã kết thúc, lần sau nàng chắc chắn sẽ làm cho Lý thị muốn kêu cũng kêu không nổi, trực tiếp bước vào quan tài.
Mới chỉ vỏn vẹn mấy ngày, phủ Thừa tướng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tô Đức Ngôn chỉ cảm thấy nháy mắt già đi vài tuổi, ngay cả lúc nhìn Tô Phi Sắc cũng trìu mến không ít: "Haiz, Phi Sắc, mấy năm nay cha bận việc triều chính nên lơ là con, hy vọng con đừng trách cha."
"Cha nói gì vậy chứ, Phi Sắc vĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-hoan-trieu/1060068/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.