Quả nhiên, chó sủa đều sẽ không cắn người.
Tô Phi Sắc trong lòng khinh thường nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, mà vòng qua Tô Tĩnh Hương đi về phía Lý thị: "Phi Sắc bái kiến đại nương."
"Là Phi Sắc sao, mau tới ngồi bên cạnh đại nương nào." Lý thị trên mặt mang theo tươi cười, rồi lại như cố ý nhắc tới: "Ơ, chiếc trâm cài mà Cửu Thiên Tuế ban thưởng cho con đâu rồi? Sao lại không đeo?"
"Chiếc trâm hoa kia là do Hoàng Thượng ban tặng, đồ quý giá như thế, Phi Sắc không dám đeo, vì thế mới mang tới đây đưa cho Tứ muội muội, Tứ muội là muội muội ruột của Quý Phi nương nương, đeo chiếc trâm do Hoàng Thượng ban tặng mới là thích hợp." Dứt lời, Tô Phi Sắc hai tay lấy ra chiếc trâm hoa.
Tô Tĩnh Hương cùng Tô Tĩnh Điềm đều thích cây trâm này, so với giữ lại cạnh người làm kẻ khác đố kỵ, chẳng thà chính nàng tự mình giao ra.
Nếu Ngọc Tuyền Cơ đã dùng cây trâm này để tính kế nàng, vậy nàng dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, dùng chính thứ ấy tương kế tựu kế.
Trong mắt Lý thị nhanh chóng hiện lên một tia kinh ngạc, khóe miệng lại cong lên: "Con nói gì vậy, con cùng Hương Nhi cũng là muội muội ruột của Quý Phi nương nương đấy thôi, chúng ta đều là người một nhà."
"Nếu đã là người một nhà, vậy cây trâm này con càng nên tặng cho Tứ muội muội rồi, nào có đạo lý tỷ tỷ lại cướp mất thứ yêu thích của muội muội chứ?" Dứt lời, Tô Phi Sắc cũng mặc kệ Tô Tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-hoan-trieu/1060041/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.