Hoa Mộ Thanh nhìn hắn: “Chàng đã nghe được chuyện gì, nên hôm qua mới không vui đến thế?”
Mộ Dung Trần nhìn chiếc bánh trong tay, dường như khẽ cười nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý cười nào.
“Nàng có biết vì sao Cảnh Hạo Văn lại bị gãy chân không?”
Hoa Mộ Thanh nhớ rất rõ, Cảnh Hạo Văn chính là vào năm Mộ Dung Trần mười hai tuổi trở về Long Đô, bị ngã ngựa dẫn đến liệt nửa người suốt đời.
Chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình gì khác? Nàng liền nghe Mộ Dung Trần kể tiếp: “Năm đó, ta đã gi-ết không ít kẻ ở Long Đô từng tham gia mưu hại phụ mẫu ta năm xưa. Cuối cùng, kẻ ta muốn gi-ết chính là Phương Sở Vinh.”
Hoa Mộ Thanh thấy khó hiểu, Mộ Dung Trần muốn gi-ết Phương Sở Vinh thì có liên quan gì đến việc Cảnh Hạo Văn bị ngã ngựa mà thành tàn phế?
Hắn nói tiếp: “Nhưng sau đó, vì bị Đế Cực ngăn cản, ta không gi-ết được Phương Sở Vinh. Nàng biết vì sao không?”
Hoa Mộ Thanh tất nhiên là không biết.
“Bởi vì khi đó, Cảnh Hạo Văn, mặc kệ thân thể tàn phế vẫn dốc sức quỳ trước Đế Cực cầu xin.” - Mộ Dung Trần nói.
Hoa Mộ Thanh vừa nghe, liền cảm thấy có gì đó không ổn.
“Nếu Đế Cực thật sự muốn gi-ết Hoàng Hậu, thì cho dù ai cầu xin chỉ e cũng chẳng ích gì, đúng không?”
Mộ Dung Trần nghe vậy liền bật cười, liếc nhìn nàng một cái: “Không hổ là Tiểu Hoa Nhi của ta, quả nhiên thông minh.”
Hoa Mộ Thanh lại càng hồ đồ: “Vậy tại sao chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5062872/chuong-674.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.