Nàng nhìn sang Mộ Dung Trần, hỏi: “Vì sao lại nhắc đến Đăng Tiên Lâu? Cái đó… sau này là thuộc về chàng rồi đúng không?”
Mộ Dung Trần khẽ cười, gật đầu: “Ừm, nàng còn nhớ, có một đêm ta từng đưa nàng lên Đăng Tiên Lâu không?”
Tất nhiên là nhớ rồi!
Hoa Mộ Thanh nghiêng đầu: “Nhớ thì nhớ… nhưng hình như sau đó ta say rư-ợu thì phải?”
Mộ Dung Trần hơi liếc nhìn nàng, ánh mắt mang theo vài phần trêu chọc: “Sau đó thì… nàng không nhớ gì à?”
Hoa Mộ Thanh chớp mắt: “Chẳng lẽ… lúc đó ta say rồi làm gì đó sao?”
Kiếp trước tửu lượng nàng rất tốt, cơ thể cũng khỏe mạnh chưa từng say bao giờ.
Kiếp này thì chỉ uống một chén đã gục, lại còn dễ nổi tính điên khi say, đa số nàng đều chẳng nhớ được, may mà hầu hết đều trước mặt Mộ Dung Trần cũng không ngại lắm.
Mộ Dung Trần bật cười: “Không chỉ làm rồi, mà còn làm ta mở rộng tầm mắt đấy.”
Hoa Mộ Thanh lập tức thấy bất an: “Ta… ta đã làm gì?”
Mộ Dung Trần cúi mắt nhìn nàng, nhớ lại đêm hôm đó.
Tiểu cô nương say rồi, ôm chặt lấy mặt hắn mà hôn, còn nói muốn hắn làm diện thủ!
Muốn nuôi hắn, cho hắn ăn ngon mặc đẹp, còn hứa sẽ bảo vệ hắn!
Đó là lần đầu tiên trong đời hắn, có người đứng trước mặt hắn, nói muốn bảo vệ hắn.
Dù… chỉ là lời một cô nương say rư-ợu.
Nhưng sau này, cô nương ấy đã thực sự làm được.
Bên hắn, che chở hắn, một lòng một dạ vì hắn mà từ bỏ cả vinh hoa bí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5062865/chuong-667.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.