Lão Dược Vương trừng mắt liếc Lâm Tiêu một cái, bước tới bắt mạch cho Hoa Mộ Thanh, nghe một lúc rồi lại cúi xuống, nhìn mắt nàng.
Sau đó, ông tỏ ra chẳng có gì nghiêm trọng, nói: “Dưỡng sức vài hôm là được. Trước kia chất độc làm tê liệt mắt, đợi hết tác dụng sẽ nhìn thấy lại thôi.”
Lâm Tiêu nghe vậy, chân mềm nhũn suýt nữa ngã ngồi xuống đất.
Lão Dược Vương thấy thế lại nổi giận, mắng: “Tiểu tử thối, nói ngươi học nghệ chưa tinh, còn không chịu nhận! Mau lăn về chép Dược Vương Kinh một trăm lần cho ta!”
Lâm Tiêu kêu lên thảm thiết: “Không được đâu sư phụ! Con còn phải theo Vương gia về Long Đô…”
Chưa kịp nói hết, lão Dược Vương đã ném mạnh một hòn thuốc vào người hắn: “Còn dám lắm lời, cút mau!”
Lâm Tiêu vội ôm đầu tránh né, bĩu môi rồi chạy biến.
Lão Dược Vương quay lại, nhìn Hoa Mộ Thanh đang ngồi trên giường khẽ ho khan, định nói gì đó rồi lại thấy không tiện.
Cuối cùng chỉ dặn một câu: “Thuốc hai ngày tới phải uống cho ngoan.”
Dừng lại một chút, rồi thêm: “Ta đã bỏ thuốc giảm vị đắng, không sao đâu.”
Nói rồi, ông chống gậy để hai đứa tiểu đồng đỡ, chậm rãi rời đi.
Hoa Mộ Thanh hơi ngẩn ra: “Dược Vương tiên sinh…”
Mộ Dung Trần nắm lấy tay nàng, gật đầu, rồi nhận ra nàng không nhìn thấy, liền nhẹ giọng nói: “Ta đã nói với ông ấy rồi.”
Hoa Mộ Thanh trầm mặc một lát, sau đó khẽ mỉm cười, gật đầu: “Ừ, kiếp trước kiếp này, đều mang ơn ông ấy rất lớn. Thực sự không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5062852/chuong-654.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.