Tô Mộ nhìn Mộ Dung Trần, trong mắt tràn đầy xót xa.
Bà không còn để ý đến Đế Cực, nhẹ nhàng kéo hắn lại gần trước mặt mình, ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn ngắm đứa con mà hơn hai mươi năm nay bà chưa từng một lần được tự tay chạm vào.
Ánh mắt dịu dàng ấy, dường như sắp tan thành nước.
Mộ Dung Trần hơi sững sờ cúi đầu, sát khí trên người cũng tan biến, thoáng chốc như biến thành một con thú nhỏ đáng thương dựa sát vào mẫu thân, ngơ ngác nhìn người nữ nhân xinh đẹp, kiều diễm trước mắt.
Tô Mộ khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt lại mái tóc mai của hắn, giọng nói dịu dàng: “Được rồi, Trần Nhi.”
Chỉ một tiếng gọi, khiến đôi mắt phượng xinh đẹp của Mộ Dung Trần lập tức đỏ hoe, hắn nghiến chặt răng.
Nụ cười của Tô Mộ càng thêm dịu dàng, bà lại nhẹ nhàng chạm lên cánh tay hắn mỉm cười nói: “Bao nhiêu năm nay, thật ra… là ta không dám đối mặt với con.”
Mộ Dung Trần hơi sững người.
“Ban đầu, lúc phát hiện mình vẫn còn sống, ta thật sự muốn lập tức đi tìm con. Nhưng khi đó, con đang ở trong cung, ta thật sự bất lực. Về sau… ta lại sợ.”
Mộ Dung Trần khẽ cau mày, dường như đã hiểu Tô Mộ đang muốn nói điều gì. Nhưng hắn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ để mặc cho bà v**t v*, mỉm cười nói tiếp.
“Ta vẫn luôn biết… con đang tìm ta.”
Trong đôi mắt đẹp tuyệt trần ấy cũng dâng lên chút lệ, bà ngắm nhìn Mộ Dung Trần thật lâu như muốn khắc sâu hình bóng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5062848/chuong-650.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.