Trong lòng Hoa Mộ Thanh khẽ chấn động, nàng không rõ màn kịch ban nãy của Cảnh Hạo Văn rốt cuộc có ý gì. Nhưng giờ thì chắc chắn một điều, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng để nàng rời khỏi Bạch Mai Trang này.
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe phía sau có người cất giọng cười nhạo the thé: “Thất ca vì sao phải bận tâm trồng hoa trồng cỏ phá hỏng cả phong cảnh trong vườn này vì thứ tiện nhân hạ tiện như ngươi chứ?”
Hoa Mộ Thanh ngoảnh đầu lại nhìn, chính là Cảnh Như Lan.
Vị Cửu Công Chúa điện hạ ấy, kẻ từng suýt nữa hại ch-ết một đứa trẻ vài tuổi bị ch-ết đuối, kẻ lúc đầu mới gặp ở Trấn Viễn hầu phủ còn tỏ vẻ đoan trang dịu dàng.
Giờ đây lại chẳng buồn che giấu sự hung hãn và căm ghét, ánh mắt tràn đầy ghê tởm nhìn Hoa Mộ Thanh: “Ngươi là thứ gì, cũng xứng để Thất ca của ta phải nhọc lòng sao!”
Dù kiếp trước hay kiếp này, điều mà Hoa Mộ Thanh chưa bao giờ sợ nhất chính là sự khiêu khích và uy hi-ếp của kẻ khác.
Huống hồ, nàng vừa nghĩ đến việc thử thăm dò tâm tư của Cảnh Như Lan, giờ nàng ta lại tự dẫn xá-c đến thế này, sao lại không đón nhận “ý tốt” đó? Nàng ngẩng đầu lên, chẳng hề giận dữ ngược lại còn khẽ cười: “Không ngờ Cửu Công Chúa điện hạ lại khéo miệng đến vậy. Trước mặt Văn Vương điện hạ, cũng tự do tuỳ tiện như thế sao?”
Cảnh Như Lan cũng chẳng phải kẻ ngu, lập tức nghe ra ẩn ý khiêu khích của nàng sắc mặt thoáng giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5062830/chuong-632.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.