Cảnh Hạo Văn khẽ mỉm cười, vẫn giữ nguyên dáng vẻ phong nhã, trầm tĩnh như ánh dương sau cơn mưa.
Hắn nhìn nữ tử yếu mềm trước mặt, dù đang rơi vào cảnh nguy nan, vẫn giữ được vẻ bình thản và ung dung.
Giờ phút này, trên người nàng đã không còn nét khách sáo và giả lả như buổi đầu gặp mặt mà trên gương mặt kiều diễm mê hoặc ấy lại hiện lên nét lạnh lùng và xa cách khó ai dám coi thường.
Đặc biệt là đôi mắt kia, rõ ràng sóng nước long lanh, quyến rũ mê hồn…
Thế nhưng tận sâu nơi đáy mắt, lại ẩn hiện một tia băng lãnh rợn người.
Cực điểm của quyến rũ, hòa cùng sự lạnh lẽo vô tận.
Ngược lại lại tạo nên một vẻ đẹp tuyệt diệu và mị hoặc đến không thể rời mắt khiến người ta càng thêm khao khát, chỉ muốn giữ chặt nàng trong tay, không ngừng giày vò, hà-nh h-ạ…
Cho đến khi đôi mắt ấy, từ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo phải lộ ra sự cầu xin yếu đuối hoặc bị xé toạc lớp mặt nạ để lộ ra dung nhan thật sự phía sau.
Cảnh Hạo Văn vốn không phải kẻ nặng về d-ục vọng nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh Hoa Mộ Thanh lộ ra vẻ mặt ấy trước mặt mình, hắn lại thấy má-u nóng toàn thân như sôi trào, hưng phấn khó kìm nén.
Dù vậy, lúc này, hắn chỉ bình thản nhìn Hoa Mộ Thanh, mỉm cười nói: “Cô nương không cần lo lắng, bổn vương mời nàng đến đây chỉ là muốn nhờ một việc, hoàn toàn không có ý mạo phạm.”
Không có ý mạo phạm? Hoa Mộ Thanh khẽ cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5062826/chuong-628.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.