“Nàng…!!!”
Ngón tay của Mộ Dung Trần khẽ giật, hắn phải cố gắng kiềm chế lắm mới không đưa tay bóp ch-ết nha đầu ch-ết tiệt này, kẻ luôn khiến hắn tức đến n-ổ phổi! Hóa ra, trước kia nàng lại từng nghĩ hắn như vậy sao!
Hắn còn tưởng rằng, Tống Vân Lan với hắn, ít nhất là tin tưởng hắn hoàn toàn.
Thật là… thật là tức ch-ết hắn mà!
Hoa Mộ Thanh thấy sắc mặt hắn càng lúc càng hung ác, giống như một ma thần khát má-u muốn ăn người, không kìm được mà khẽ lùi lại phía sau.
Nhỏ giọng nói: “Thì… ít nhất bây giờ ta cũng đã hoàn toàn tin chàng rồi còn gì… Chàng đừng giận nữa mà…”
“Á!”
Nàng còn chưa nói xong đã bị Mộ Dung Trần bất ngờ kéo mạnh vào lòng, đầu đập thẳng vào ngự-c hắn, sống mũi đau nhói nước mắt suýt nữa đã trào ra.
“Nàng còn dám nói!”
Mộ Dung Trần cúi đầu xuống, giọng lạnh lùng: “Nếu đã tin ta, vậy tại sao trước khi đi Lan Nguyệt lại không nói? Cứ phải…”
Cứ phải chờ đến lúc trở về mới chịu nói, mà lần chờ đợi đó đã kéo dài hơn hai năm.
Ai mà biết được!
Hơn hai năm qua, hắn đã phải chịu đựng những giày vò khổ sở thế nào.
Không thể quên Tống Vân Lan, lại không thể buông bỏ nỗi nhớ nàng.
Hắn như kẻ điên, suốt đêm không dám ngủ.
Chỉ sợ vừa nhắm mắt lại, hai bóng hình in sâu trong tim hắn sẽ hòa vào làm một, trong mộng hiện lên nụ cười dịu dàng, vũ điệu kiều mị.
Kéo hắn rơi vào ma cảnh, thần hồn điên đảo, không còn lối thoát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5062783/chuong-585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.