Cảnh Hạo Thiệu cúi đầu, nói: “Phụ hoàng, nhi thần đã đích thân ra lệnh cho phủ Doanh đô, quân giữ thành, Cẩm Y Vệ cùng các bên tiến hành điều tra kỹ lưỡng. Tất cả bằng chứng đều chỉ rõ, kẻ phạm án lần này chính là Thần Vương.”
Đế Cực nhìn vào chữ viết trong tấu chương, một lúc sau lại hỏi: “Trên th-i th-ể, có tìm thấy lệnh bài của Quỷ Vệ?”
Cảnh Hạo Thiệu lại gật đầu: “Vâng, chính là lệnh bài của Quỷ Vệ thứ tư thuộc phủ Thần Vương.”
Lúc Mộ Dung Trần bước vào điện bên của Long Uyên Cung, hắn vừa vặn nghe thấy câu đó không khỏi nhướng mày.
Tên thái giám đứng gác cửa vừa thấy hắn đến không dám ngăn cản, chỉ dám cúi đầu nhỏ giọng bẩm: “Thần Vương điện hạ đến rồi ạ.”
Bên trong, giọng điệu của Cảnh Hạo Thiệu chững lại, còn Đế Cực – người vẫn đang chăm chú nhìn tấu chương liền ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về phía cửa cung, nơi một nam nhân tà mị, vận áo bào tím, phong thái mê hoặc đang bước ra từ làn bụi mờ.
Gương mặt ấy, ngũ quan ấy, quá mức giống Tô Mộ khiến người ta mỗi lần nhìn đến lại mơ hồ tưởng như bắt gặp hình bóng năm xưa, người nữ nhân ấy, mỉm cười phóng khoáng, múa kiếm xoay người trước mặt ông.
Giữa nhân gian và trời đất, chỉ có nàng là giấc mộng mà ông không thể buông bỏ.
Ông chưa bao giờ hối hận vì lần phóng túng năm đó, nhưng lại vô số lần hối hận vì sau khi buông thả, lại không giữ nàng lại bên mình.
Tối qua, ông lại đến bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5061976/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.