Nàng rất hiếm khi lộ ra vẻ mặt như thế, khiến Quỷ Nhị và mấy người còn lại cũng thoáng hoảng hốt, căng thẳng hẳn lên.
“Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ tiểu thư xảy ra chuyện gì sao?”
Tố Cẩm xua tay, bước nhanh đến cửa thư phòng nhỏ, khom người nhẹ giọng thưa: “Vương gia, tiểu thư đã tỉnh lại.”
Mộ Dung Trần lập tức bật dậy, giây tiếp theo đã sải bước ra tới cửa.
Vừa định đi thẳng sang phòng ngủ thì nghe phía sau Tố Cẩm khẽ nói: “Mắt của tiểu thư... hình như không nhìn thấy gì cả.”
Chân Mộ Dung Trần lập tức khựng lại.
“Đừng vội lo lắng, có lẽ là do độc tố tạm thời làm tê liệt thị giác. Chờ khi giải hết độc, thị lực sẽ tự khắc phục hồi thôi.”
Bên ngoài truyền vào tiếng nói lải nhải của Lâm Tiêu: “Ôi chao, ngươi đừng trừng mắt nhìn ta như vậy! Việc này đâu thể gấp được! Dù gì người cũng đã tỉnh, không bị ngốc, không bị liệt cũng không bị phế, đúng không? Chỉ là không nhìn thấy thôi, có gì ghê gớm đâu, hề hề… Nói đến đây ta lại nhớ hồi ở Dược Vương Cốc, ngươi cũng từng… Ai da! Đừng đi mà! Ta còn chưa nói xong…”
“Rầm!”
Cánh cửa bị ai đó đóng sầm lại.
Giọng của Lâm Tiêu lập tức bị ngăn cách bên ngoài, vẫn còn lầm bầm vài câu rồi rất nhanh bị người khác lôi đi.
Trong ngoài phòng, lập tức trở nên yên tĩnh.
Hoa Mộ Thanh tựa người vào đầu giường, khẽ nhắm mắt lại, nghiêng mặt về phía cửa, dò dẫm lên tiếng, có chút bất lực mà mỉm cười: “Điện hạ?”
Tiếng bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5061974/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.