Lúc đang ôm nàng ngâm mình trong dược trì, Mộ Dung Trần lập tức cảm nhận được sự khác thường, liền siết tay chặt hơn một chút, đổi sang tư thế khác để nàng tựa vào vai mình.
Tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng từng cái một, như để trấn an.
Sự dịu dàng ấy như một liều thuốc an thần, dịu đi nỗi đau khổ và tuyệt vọng đang giằng xé trong lòng nàng.
Giấc mơ của nàng lại xoay chuyển.
Vẫn là ở Dược Vương Cốc, nhưng chuyển sang lúc đang vượt qua cửa ải cuối cùng.
Chỉ vì một sơ suất nhỏ, nàng đã nhầm thuốc độc thành mê dược khiến phấn hoa bay vào mắt, lập tức sinh ra triệu chứng m-ù lòa.
Lần ấy, tuy không nhìn thấy gì nhưng nàng lại nghe rất rõ là Mộ Dung Trần đang bế mình, quỳ trước thảo lư của Dược Vương, hoảng hốt cầu xin chữa mắt cho nàng.
Khi đó, nàng thực sự thấy hoang mang và khó hiểu.
Tại sao… người này lại bảo vệ mình đến mức ấy? Khi đó trong lòng nàng còn không muốn thừa nhận hai chữ "bảo vệ", cố tình đẩy hắn ra xa khỏi cuộc đời mình.
Giờ nghĩ lại, chỉ hận không thể quay về tát cho bản thân hai cái thật mạnh.
Sau đó, Lâm Tiêu đi ra, xem xét mắt cho nàng cười nhạo Mộ Dung Trần chuyện bé xé ra to, mắng nàng ngu ngốc cẩu thả.
Hắn cho thuốc giải, rồi nói sẽ m-ù trong ba ngày.
Khi ấy, giọng nói đầy mừng rỡ của Mộ Dung Trần, sau bao nhiêu năm vẫn như vang lên rất rõ ràng từ sâu trong ký ức linh hồn nàng.
Cùng với tiếng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5061972/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.