Thấy bộ dạng vừa ngoan ngoãn vừa ân cần của nàng, Mộ Dung Trần lại không nhịn được bật cười, những tia âm u tà ác nơi đáy mắt cũng tan bớt, vẻ lười biếng, ung dung ấy lại toát ra vài phần phong lưu phóng khoáng, bất kham tự tại.
Đặc biệt là trong ánh mắt hắn, cảm xúc vừa dâng lên khi nãy vẫn chưa tan hết, khiến gương mặt vốn âm trầm lạnh lẽo kia bỗng nhuốm một vẻ đẹp khó diễn tả thành lời, như một bức tranh sống động.
Hoa Mộ Thanh nhìn đến ngẩn người, tim đập rộn ràng, khẽ ho một tiếng rồi vội quay đi.
Mộ Dung Trần nâng chén rư-ợu, khóe môi cong lên, cười khẽ: “Ta đoán không ra trong cái đầu nhỏ của nàng đang tính toán vòng vo điều gì đâu.”
“Điện hạ!”
Hoa Mộ Thanh không vui, phụng phịu nói: “Ta đã hứa với Tứ Công Chúa, phải để Cảnh Hạo Khang ch-ết tâm với ả Hà Lâm kia mà!”
Mộ Dung Trần đặt chiếc chén rư-ợu đã cạn xuống, liếc nàng một cái: “Bổn vương thấy nàng không chỉ là vô pháp vô thiên, mà còn muốn làm gì thì làm. Nàng vừa nói gì? Đã hứa gì với Cảnh Như Vân?”
Hoa Mộ Thanh rụt cổ lại, phồng má, lí nhí: “Sau này còn trông Cảnh Như Vân nói giúp ta mấy câu trước mặt Hoàng Thượng, giờ phải tranh thủ bán cho nàng ấy chút ân tình trước…”
Liếc mắt quan sát Mộ Dung Trần, thấy hắn không thật sự nổi giận nàng liền tranh thủ nói tiếp: “Ban đầu ta định đi đường Nhị Công Chúa, ai ngờ…”
Nghĩ đến cảnh hôm qua nhìn thấy vết thương và người đầy má-u của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5061960/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.