Hoa Mộ Thanh bị ánh mắt của hắn dọa cho giật mình nhưng trong lòng lại mềm nhũn, nhẹ bẫng như những sợi liễu bay trong gió.
Nàng khẽ cắn môi, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo, giận dữ và tà mị của Mộ Dung Trần.
Nhỏ giọng làm nũng: “Kiều Kiều sai rồi, điện hạ, đừng giận Kiều Kiều nữa mà~”
“!!!”
Ngón tay Mộ Dung Trần khẽ run lên.
Trước mắt hắn, Tiểu Hoa Nhi đang dùng giọng điệu mềm mại nũng nịu, đôi mắt long lanh như sắp khóc, bờ vai trắng ngần lộ ra dáng vẻ hoàn toàn không phòng bị cứ như đang chờ hắn nuốt sống vậy!
Hắn lập tức buông Hoa Mộ Thanh ra, quay mặt đi cầm lấy lọ thuốc đã điều chế xong, ấn mạnh lên vết thương trên vai nàng.
“A! Đau quá!” – Hoa Mộ Thanh run rẩy một cái.
Quả nhiên tay Mộ Dung Trần lập tức nhẹ đi nhiều.
Hoa Mộ Thanh khẽ cười: “Lừ-a chàng đấy, đồ ngốc!”
Nàng lén liếc nhìn gương mặt nghiêng tà mị, âm u của Mộ Dung Trần, rõ ràng, chân thật, không còn là những giấc mơ mơ hồ do nhung nhớ dệt thành nữa, mà chính là hắn, thật sự ở ngay trước mắt nàng.
Nàng lại khẽ cười thầm.
Mộ Dung Trần quay mắt sang liền thấy tiểu nha đầu đang mỉm cười mãn nguyện, ánh mắt chứa đầy niềm vui, lấp lánh như những vì sao sắp rơi xuống.
Ngón tay hắn khựng lại một chút, rồi cầm lấy khăn vải băng bó cho nàng, vừa làm vừa hỏi: “Thật sự không định rời đi?”
Hoa Mộ Thanh lập tức sáng mắt, nhìn hắn: “Ta không đi!”
Mộ Dung Trần không nhìn nàng, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5061952/chuong-525.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.