“Vu oan sao?”
Đôi mắt tròn xoe của Thịnh Nhi đầy thắc mắc, bé quay đầu nhìn Hoa Mộ Thanh: “Mẫu thân, vu oan là gì ạ?”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, còn chưa kịp đáp thì Chu Hàm bên cạnh đã lên tiếng: “Vu oan tức là bịa đặt sự thật, dùng lời nói để đổ tội cho người tốt, hãm hại họ.”
Thịnh Nhi nghe mà vẫn chưa hiểu hết.
Hoa Mộ Thanh liếc nhìn Chu Hàm, lại thấy hắn nháy mắt với nàng, ánh mắt mang theo chút gần gũi quá mức và mập mờ.
Nàng khẽ giật mình, lập tức cụp mắt xuống.
Lan Anh đã thu hết biểu cảm ấy vào trong mắt, không nhịn được bật cười: “Không phải là vu oan thì là gì! Nha đầu đó đúng là ngốc không chịu nổi! Sau khi thả đèn xong, trên đường về lại gặp một cặp mẫu tử nói là bị nhà chồng ruồng bỏ, không nơi nương tựa, lang thang ngoài đường!”
Hoa Mộ Thanh vừa nghe đã cảm thấy không ổn: “Trong thành Long Đô, trị an vốn rất tốt. Huống hồ tối qua là đại lễ thả đèn, vốn dĩ trong thành không cho phép dân lưu vong hay ăn mày đi lại tùy tiện. Dù là ngày thường, cũng hiếm thấy cảnh như vậy.”
Ánh mắt Diệp Chiêu khẽ biến đổi.
Chu Hàm thì như đã sớm đoán được điều này, không che giấu sự tán thưởng mà nhìn nàng chăm chú.
Lan Anh gật đầu lia lịa: “Đúng thế đấy!”
Rồi bà tiếp lời: “Thanh Nhi này, con nghĩ xem, những người như vậy, nửa đêm canh ba lại chặn xe một tiểu thư như thế, khóc lóc kể khổ xin giúp đỡ. Dù con có lòng thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5061942/chuong-515.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.