Khi Hoa Mộ Thanh trở về tiểu viện, vừa hay thấy Lan Anh đang ở trong sân chỉ huy nha hoàn bế Thịnh Nhi toàn thân đẫm mồ hôi đi tắm rửa.
Nhìn thấy nàng quay về, Lan Anh thoáng sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Về rồi à?”
Bà bước lên nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói: “Di mẫu không phải cố tình không nói cho con chuyện thông hành lệnh đâu. Chẳng qua là tấm thông hành ấy thật sự rất khó lấy được. Con cũng biết đấy, nhà chúng ta dù có địa vị đặc biệt ở Long Đô, nhưng muốn lên được tường thành cũng đã là vô cùng khó khăn. Huống hồ là…”
Lời còn chưa dứt đã bị Hoa Mộ Thanh nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên tay, cười nói: “Di mẫu, con hiểu mà.”
Lan Anh lập tức nở nụ cười nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, ta không sợ con trách giận gì cả. Chỉ là muốn con hiểu, trên đời này, có một số chuyện… không thể cư-ỡng cầu được.”
“Vâng ạ.”
Hoa Mộ Thanh khẽ cười: “Đa tạ di mẫu.”
Phía sau, Xuân Hà liếc nhìn Lan Anh đang nhẹ nhõm thở phào lại nhìn vẻ mặt dịu dàng không chút sơ hở của Hoa Mộ Thanh, thầm thở dài trong lòng: “Tiểu thư nhà mình mà đã muốn giấu lòng, chỉ e đến thần tiên cũng khó nhìn ra manh mối.”
Lan Anh vui mừng gật đầu, lại dặn dò thêm mấy câu mới hài lòng rời đi.
Hoa Mộ Thanh ngồi lại trong phòng, chưa bao lâu sau thì Thịnh Nhi được tắm rửa sạch sẽ đã được bế đến.
Nàng đích thân ôm con lên giường, giúp bé mặc y phục ngủ.
Thịnh Nhi ngẩng đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5061938/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.