Tống Huệ lắc đầu cười: “Biểu tỷ đúng là đã quyết tâm phải thật xinh đẹp để đi gặp người đó rồi nhỉ?”
Hoa Mộ Thanh vén mũ choàng, mỉm cười gật đầu: “Di mẫu, hôm nay gặp lại, con tuyệt đối không thể dễ dàng buông bỏ. Bất kể tương lai sẽ ra sao, ít nhất hiện tại, con vẫn muốn dùng dáng vẻ tốt đẹp nhất để đối diện với chàng.”
Trong lòng Lan Anh hiểu rõ, thật ra dù Hoa Mộ Thanh có quyết định điều gì cũng chẳng cần phải hỏi ý kiến bà. Nhưng nàng vẫn lựa chọn tôn trọng bà, thậm chí lúc này còn muốn nhận được sự chấp thuận từ bà.
Nàng thật lòng xem bà như trưởng bối.
Trái tim bà mềm đi, nhìn cô nương được ăn vận tỉ mỉ chỉ để mang dáng vẻ đẹp đẽ nhất đến trước người mình yêu, bỗng nhớ đến thuở thiếu nữ của bản thân năm xưa, khi còn mang trong mình những tâm tình e ấp.
Bà khẽ thở dài, rồi gật đầu: “Được rồi, con đi đi, di mẫu không ngăn cản. Nhưng ta vẫn không thấy, một người có thể ruồng bỏ mẫu tử con lại là người xứng đáng để con gửi gắm.”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười: “Mộ Thanh hiểu, đa tạ di mẫu.”
Lan Anh xua tay, lại nhìn dáng vẻ dịu dàng e lệ như nước sau cơn xúc động của Hoa Mộ Thanh, đôi mắt kia, ẩn chứa nét yêu kiều không cố ý nhưng lại như một cái móc nhỏ khiến ngay cả người nữ nhân như bà cũng thấy rung động.
Chính là cái vẻ đẹp chẳng chút gắng gượng phát ra từ tận xương cốt, cộng thêm khí chất lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5061936/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.