Sáng hôm sau, Hoa Mộ Thanh bị Tống Minh đầy hưng phấn gọi dậy từ sớm.
Vì hôm nay sẽ được ra ngoài chơi nên cậu bé đã dậy thật sớm đến đây cùng Thịnh Nhi luyện quyền cước.
Hoa Mộ Thanh vừa ngáp vừa nghe tiếng hai đứa trẻ nghiêm túc nói chuyện ngoài sân, khóe môi cũng khẽ cong lên cười khẽ.
Gió sáng đầu hè vẫn còn hơi lành lạnh, cửa sổ mở rộng, làn gió mang theo hương hoa sương sớm phảng phất bay vào.
Nàng ngồi bên cửa sổ, để Phúc Tử chải tóc cho, vừa ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài thấy Thịnh Nhi đang nghiêm túc chỉ ra những chỗ sai cho Tống Minh.
Trong đầu nàng bỗng hiện lên ký ức năm xưa ở Dược Vương Cốc, khi mình liên tục không nhận ra các loại thảo dược, bị sư phụ của Lâm Tiêu làm khó.
Có một lần nàng vô tình đụng phải một loại độc dược không quá mạnh nhưng lại có thể khiến người ta tạm thời m-ù mắt. Mà lão Dược Vương lại cố tình không chịu bào chế thuốc giải cho nàng.
Chính Mộ Dung Trần khi đó đã nắm tay nàng, cùng nhau đi khắp núi non tìm dược thảo giải độc.
Khi ấy rõ ràng hắn đã rất dịu dàng, cẩn trọng với nàng, thế mà miệng lưỡi vẫn chua ngoa cay nghiệt, còn mắng: “Ngốc ch-ết đi được, ngay cả độc dược cũng không phân biệt nổi, còn mong đi tìm thuốc giải cho người trong lòng của ngươi. Ngươi đừng đến lúc tìm nhầm thuốc độc mang về, trực tiếp đầu độc hắn ch-ết quách đi cho rồi, khỏi phải khổ sở dây dưa thế này nữa!”
Giờ nghĩ lại, khẩu khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5061653/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.