Một câu nói ấy của Hoa Mộ Thanh khiến Tống Huệ như bị sét đ-ánh ngang tai.
Nàng ngẩn người nhìn Hoa Mộ Thanh, hồi lâu sau mới cất giọng hỏi khẽ: “Biểu tỷ… Chu Thư Nguyệt… vì sao lại muốn hại muội như vậy?”
Hoa Mộ Thanh nhìn vẻ mặt của nàng, rốt cuộc cũng không nỡ trách móc quá nặng, dịu giọng giải thích: “Nàng ta không hẳn là cố ý muốn hại muội. Nhưng khi buộc phải chọn giữa mạng sống của bản thân và của người khác, nàng ấy chỉ có thể chọn mình. Con người vốn dĩ là như vậy, bản tính ích kỷ, đó là điều không tránh khỏi.”
Tống Huệ khẽ run lên. Thực ra trong lòng nàng đã lờ mờ đoán ra ý đồ của Chu Thư Nguyệt, chẳng qua là muốn kéo nàng xuống nước, làm người thế mạng để mình có cơ hội thoát khỏi cái bẫy của Cảnh Như Vân.
Nàng cắn chặt răng, không nói gì.
Thấy vậy, Hoa Mộ Thanh chỉ biết khẽ thở dài, vỗ nhẹ tay nàng giọng cũng trở nên mềm mỏng hơn: “May mắn là hôm nay muội không bị thương tổn gì, coi như một bài học nhớ đời cũng tốt.”
Tống Huệ nhìn nàng, gật đầu, thấp giọng nói: “Là muội quá chủ quan. Đa tạ biểu tỷ đã chỉ dạy, từ nay về sau muội nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Hoa Mộ Thanh nở nụ cười hài lòng: “Vậy cũng đáng công ta hôm nay làm kẻ xấu mồm xấu miệng, mắng khóc cả một tiểu cô nương.”
Tống Huệ nghe vậy liền bật cười, nước mắt chưa kịp khô đã nắm lấy tay Hoa Mộ Thanh, nũng nịu đung đưa: “Biểu tỷ cũng chỉ hơn muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5061636/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.