Ngô Trân xoa xoa thái dương: “Cuối cùng cũng đi rồi, ồn ào đến mức ta đau cả đầu.”
Tô Nhiên cười nói: “Nhà nàng cũng chỉ có mỗi đứa nhỏ đó là thật lòng với nàng thôi.”
Ngô Trân bật cười: “Không thì nó làm sao vào được sân nhà ta.”
Nói rồi, nàng quay sang Tống Huệ và Hoa Mộ Thanh: “Thôi, đừng đứng đây tán gẫu nữa, vào trong vườn ngồi đi.”
Sau hậu viện nhà Ngô Trân là một khu vườn rộng lớn, đã có người hầu chuẩn bị sẵn bàn đá và trà bánh.
Mọi người vừa ngồi xuống chưa được mấy câu, Ngô Trân đã ngứa tay, mời Hoa Mộ Thanh ngồi trước một bụi hoa đang nở rộ, trải giấy, cầm bút bắt đầu vẽ.
Tống Huệ và Tô Nhiên đều bật cười.
Tô Nhiên nhìn Hoa Mộ Thanh ngồi giữa bụi hoa rực rỡ, vẻ đẹp rạng ngời của nàng khiến cho muôn hoa cũng phải lu mờ, không khỏi thán phục lắc đầu: “Trên đời này thật sự có người đẹp đến mức ấy sao? Nếu ta là nam tử, chỉ sợ nhìn một lần đã động lòng, hận không thể cưới về nhà để ngày ngày ngắm nhìn.”
Tống Huệ bật cười: “Nàng coi biểu tỷ ta là gì vậy? Chẳng lẽ là đồ vật để trưng bày mà ngày ngày ngắm với nghía?”
Tô Nhiên bĩu môi: “Ta nào có nói vậy đâu. Nhưng mà... ta nói nhỏ cho nàng nghe nhé, ngay cả mẫu thân ta cũng có ý muốn tác thành biểu tỷ với Tam lang nhà cữu cữu ta đó!”
“Tam lang nhà cữu cữu nàng?”
Tống Huệ ngẫm nghĩ một hồi, rồi không nhịn được cau mày: “Chẳng phải là nhi tử thứ ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5061626/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.