Thịnh Nhi nghiêng nghiêng đầu khó hiểu: “Bản lĩnh là gì ạ?”
Sau đó lại nhìn sang Hoa Mộ Thanh, nở nụ cười toe toét: “Nhưng mẫu thân của con ấy à, bản lĩnh to lắm luôn đó!”
“Ồ?”
Lý Thanh Ngọc rõ ràng không coi lời của Thịnh Nhi ra gì, thậm chí còn hỏi với vẻ mỉa mai: “Mẫu thân con thì có bản lĩnh gì cơ chứ?”
Thịnh Nhi lại lắc đầu, gương mặt nghiêm túc: “Không được nói đâu ạ!”
Ánh mắt châm chọc trong mắt Lý Thanh Ngọc càng lộ rõ: “Chỉ là tài nghệ thôi mà, có gì mà không thể nói được? Trẻ con thì không nên nói dối, khoác lác đâu đấy nhé!”
Lời này chẳng khác nào nói thẳng cậu bé nói dối.
Ánh mắt Hoa Mộ Thanh chợt lạnh đi.
Lan Anh cũng nhìn Lý Thanh Ngọc, định đáp trả thì Thịnh Nhi đã hồn nhiên mở miệng: “Con không có nói dối mà! Nghĩa phụ con từng nói, người càng có bản lĩnh thì càng không khoe khoang. Chỉ có mấy người nửa vời, cả ngày cứ lôi cái bản lĩnh chẳng ai thèm nhìn của mình ra khoe với người khác, mới hay đi khắp nơi phô diễn thôi.”
Thịnh Nhi vừa nói vừa nhìn thấy sắc mặt Lý Thanh Ngọc càng lúc càng khó coi.
Cậu lại tươi cười nói thêm một câu: “Nghĩa phụ con còn bảo, mấy người như thế gọi là… ‘bán nghệ’ đó!”
Chẳng phải là bán nghệ thật sao? Bán tài nghệ mà!
Lan Anh lập tức cười phá lên, ôm chặt Thịnh Nhi vào lòng, cười không dứt: “Ha ha ha, bảo bối của ta nói đúng lắm! Đúng là mấy kẻ đi khoe khoang khắp nơi thì chẳng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5061619/chuong-460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.