Ở phía sau, nghe thấy những lời của Thịnh Nhi, trong lòng Tống Huệ như vỡ vụn.
Nàng khẽ vỗ một cái không nặng không nhẹ lên lưng Tống Minh: “Đệ nhìn xem, lớn tướng rồi mà còn phải để Thịnh Nhi bảo vệ, đệ có thấy xấu hổ không?”
Tống Minh lí nhí: “Đệ…”
Thật ra vừa rồi, hắn cũng bị sự dũng mãnh của Thịnh Nhi làm cho sững sờ.
Giờ thấy Thịnh Nhi khóc, cuối cùng mới hiểu ra, rõ ràng đệ ấy rất sợ vậy mà vẫn can đảm bảo vệ mình.
Trong khoảnh khắc đó, khí khái nam nhân nho nhỏ vốn bị bỏ quên bấy lâu trong lòng hắn đột nhiên trào dâng xen lẫn cả sự áy náy khôn nguôi.
Hắn không khóc nữa, chạy “tung tăng” đến trước mặt Hoa Mộ Thanh, lớn tiếng nói: “Thanh tỷ tỷ! Sau này đệ sẽ bảo vệ Thịnh Nhi! Thịnh Nhi, đệ đừng khóc, lần sau nếu còn ai dám bắ-t nạ-t chúng ta, đệ với ta đ-ánh lại luôn!”
Lần đầu tiên Tống Huệ thấy đệ đệ mình nói ra những lời khí thế như thế, kinh ngạc không nói nên lời.
Tô Nhiên ở bên cười phá lên: “Ha ha! Minh Nhi là người lớn hơn đó, đ-ánh nhau mà còn để Thịnh Nhi giúp đỡ, mất mặt quá đi!”
Tống Minh ú ớ: “Đệ… đệ…”
Thịnh Nhi cũng không khóc nữa, từ trong lòng Hoa Mộ Thanh bước xuống nắm tay Tống Minh kiên định hô to: “Ta sẽ cùng Minh tiểu thúc đ-ánh lại người xấu!”
Tô Nhiên lại phá lên cười giòn giã, những người xung quanh cũng không nhịn được mỉm cười.
Hoa Mộ Thanh cúi người, xoa đầu hai đứa nhỏ: “Đúng rồi, các con đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5061614/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.