Tống Huệ lập tức hiểu ra, khẽ gật đầu: “Không có gì lạ, hiện nay vị đó đúng là người được ủng hộ nhiều nhất.”
Ngô Trân mỉm cười, rồi nói thêm: “Chỉ là… bản thân nàng ta lại có chút tâm tư khác.”
Tống Huệ tò mò hẳn lên, hơi nghiêng người tới gần Ngô Trân: “Ồ? Là sao? Nói nghe xem?”
Ngô Trân liếc về phía bên kia, nơi Hà Lâm đang nghiêng mặt trò chuyện với người khác, dáng vẻ ôn hòa và yên tĩnh, rồi khẽ cười: “Nàng ta để ý Thần Vương.”
“Cái gì?”
Tống Huệ kinh ngạc tròn mắt, có phần không tin nổi: “Nàng ta gan thật đấy!”
Ngô Trân mỉm cười, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Hoa Mộ Thanh đang nhìn sang, trong lòng hơi động, quả nhiên, vị biểu tỷ xa tận từ nơi khác đến kinh thành, điều để tâm thật sự là chuyện trong cung.
Nghĩ vậy, nàng vẫn chỉ cười cười, rồi nói với Tống Huệ: “Nàng quên rồi à, năm ngoái trong cung yến có mấy người cố tình gây sự, nàng ta không gần cũng chẳng xa, cuối cùng chọc giận một người trong số đó, suýt chút nữa bị đẩy ngã khỏi đài quan lễ.”
Tống Huệ như bừng tỉnh: “Đúng đúng, có chuyện đó! Khi ấy nếu không phải Thần Vương tình cờ đi ngang qua phía dưới và tiện tay đỡ lấy nàng ta, e là giờ có sống cũng thành tàn phế rồi.”
Rồi lại gật gù: “Thảo nào nàng ta dám mơ tưởng như vậy. Thần Vương vốn đã có dung mạo tuấn mỹ hiếm thấy, nếu không phải cái tính cách lạnh lùng gi-ết người không thấy má-u kia, sợ là các cô nương muốn gả cho ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5061611/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.