Cùng một câu nói, nhưng rơi vào tai những người khác nhau lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Với người ngoài mà nói, lời của Đỗ Thiếu Lăng dường như ám chỉ chuyện thị tẩm không cần vội, chỉ cần hắn còn để tâm, thì Mộ Tần sẽ không bao giờ thất sủng.
Nhưng đối với Hoa Tưởng Dung, lời đó lại ngụ ý rằng việc Hoa Mộ Thanh bị Mộc Đóa gài bẫy, sớm muộn gì Đỗ Thiếu Lăng cũng sẽ cho nàng một lời công đạo.
Trong lòng Hoa Tưởng Dung cười lạnh. Được sủng ái như thế, không biết còn bao nhiêu âm mưu toan tính đang chờ Hoa Mộ Thanh phía trước. Hừ, cứ đắc ý đi!
Nàng bước đến, liếc nhìn Hoa Mộ Thanh rồi dịu dàng nói với vẻ thương xót: “Quả thật nhìn nàng gầy đi nhiều quá. Sao lại đúng vào ngày thị tẩm mà lại bị nhiễm phong hàn chứ?”
Ánh mắt Đỗ Thiếu Lăng khẽ biến đổi.
Hoa Mộ Thanh vẫn nhẹ nhàng, ngoan ngoãn mỉm cười: “Là do ta bạc phúc.”
“Không thể nói như vậy.”
Hoa Tưởng Dung cười uyển chuyển: “Trong hậu cung này, người phúc dày nhất chính là muội đó. Đến cả Hoàng Thượng cũng lo lắng như vậy, trước đây đâu thấy ngài quan tâm ai đến mức này.”
Cũng chỉ có Hoa Tưởng Dung mới dám nói đùa như vậy với Đỗ Thiếu Lăng.
Đỗ Thiếu Lăng bật cười ha hả, lại liếc nhìn Hoa Mộ Thanh một cái rồi mới dẫn Hoa Tưởng Dung đến ngồi trên long ỷ.
Dù Hoa Tưởng Dung chưa phải Hoàng Hậu, nhưng vẫn được ngồi trên chiếc ghế bên cạnh long ỷ.
Đỗ Thiếu Lăng giơ tay nói: “Chư vị ái phi miễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5057801/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.