Khi nàng còn là Tống Hoàng Hậu, năm đó vì bị thích khách ám sát, may mắn được Mộ Dung Trần cứu giúp. Vì cảm kích chàng suýt nữa mất mạng vì mình, nàng đã tự tay may một túi hương, bên trong đựng đầy đan dược thượng hạng có tác dụng bổ khí dưỡng huyết, để chàng mang theo dùng khi cần.
Không ngờ chuyện đã qua nhiều năm, vậy mà nàng lại quên mất.
Giờ lại tặng cho Mộ Dung Trần một túi gấm khác, chẳng phải là tự vạch áo cho người xem lưng sao? Nàng khẽ cắn môi.
Mộ Dung Trần lại tiến lên một bước, giọng chất vấn: “Hửm? Nói đi! Tại sao từng đường kim mũi chỉ của nàng lại giống hệt với chiếc túi năm xưa của Tống Hoàng Hậu?”
Hoa Mộ Thanh liếc nhìn hai túi gấm trên bàn trà, hơi nhíu mày, rồi chợt bật cười khẽ: “Không ngờ điện hạ vẫn còn giữ chiếc túi hương đó đến tận bây giờ.”
Nàng vốn không có ý gì sâu xa khi nói câu đó.
Nhưng lại đột nhiên nhận ra điều bất thường, chiếc túi hương ấy vốn là vật cũ từ nhiều năm trước, vậy mà Mộ Dung Trần lại giữ gìn suốt từng ấy năm để làm gì? Những thứ hắn dùng bên người đều là bảo vật giá trị liên thành, sao lại lưu giữ một cái túi vừa cũ vừa xấu xí đến mức chẳng ai dám nhìn?
Khi nàng còn đang bối rối vì không hiểu nổi, Mộ Dung Trần đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay nàng.
Hắn kéo nàng sát lại, ánh mắt lạnh lẽo như sương nhìn xuống: “Đừng đ-ánh trống lảng! Nói thật đi, vì sao đường may của nàng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5057789/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.