Thế nhưng, từ phía bên kia bụi cỏ lại vang lên một tiếng cười khẽ.
“Ha, xem ra ngôi vị đứng đầu kỳ thu săn lần này, e rằng sẽ rơi vào tay Bổn Đốc rồi.”
Giọng nói ấy như ảo ảnh, mơ hồ lẫn trong sương khói, vừa quỷ mị lại lạnh lẽo.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Lăng khẽ biến đổi — là Mộ Dung Trần? Đang định mở miệng, thì Mộc Đóa đã lao tới trước mặt hắn, vẻ mặt lo lắng, sốt ruột đỡ lấy cánh tay hắn, vội vã hỏi: “Hoàng Thượng, người không sao chứ?”
Nếu là trong hoàng cung, sự quan tâm này chắc hẳn sẽ khiến hắn rất hài lòng.
Nhưng giờ phút này, sự lo lắng của Mộc Đóa lại chẳng khác nào một trò cười, từng câu từng chữ đều đang nhắc nhở Đỗ Thiếu Lăng rằng, vừa rồi hắn suýt nữa mất mạng dưới nanh vuốt hổ dữ!
Hắn là hoàng đế Triều Đại Lý kia mà!
Nếu trong buổi thu săn bị mãnh thú tấn công, suýt bỏ mạng, chuyện này mà truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ trở thành trò cười thiên hạ?
Sắc mặt hắn dần lạnh lại, không để ý đến Mộc Đóa, chống tay đứng lên.
Lúc này mới phát hiện hai chân mình còn run rẩy, đứng cũng không vững.
Hắn siết chặt cây cung trong tay, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Mộ Dung Trần đang đứng bên xá-c con hổ lớn, đưa tay nhổ mũi tên đen vừa găm vào con thú.
“Phụt!”
Má-u tươi phun ra ào ạt, mùi tanh nồng nhanh chóng lan khắp khu rừng u ám giữa tiết trời thu lạnh lẽo.
Mộ Dung Trần cúi đầu quan sát vết má-u dính trên đầu mũi tên, môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5057783/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.